Em có một nổi niềm thiết tha vô vọng đó là cầu mong sao anh đọc được lá thư này,dẫu biết rằng anh chả biết cái blog là cái gì sất,mà thôi anh đừng bik vì nó cũng sắp chuyển roài.
Anh hàng xóm vô cùng quí mến,từ dạo anh dọn đến cạnh bên lòng em rất chi phấn khởi, vì nghĩ rằng từ nay dù sao mình cũng có một chổ gọi là hàng xóm thân thiết tối lửa tắt đèn có nhau anh nhỉ?
Và để thể hiện cái thịnh tình chân thành tận đáy lòng thơm ngát ấy, em chiều chiều ra quét sân cũng tỏ ra hết sức galăng ,quét hộ luôn phần sân bên ấy,dù anh thỉnh thoảng cũng hay vứt rác về phía bên này
Nhưng ko seo anh ạ,cứ cho là anh vô tình đi,vì nhà anh dù sao cũng ở nơi đầu sóng ngọn gió ,nên có đôi khi anh nương vào gió thả bay bay mấy cái bao thuốc lá hay bọc nilông ,vỏ đậu phọng,bì mì gói ...sang phía bên này, thì âu đó cũng là một nét lơ là đáng yêu của đàn ông ,mà sét một góc độ nào đó rất đáng được cảm thông chia sẻ.Thế nên anh cứ thả,và em cứ nhặt, thế thôi....Tình làng nghĩa xóm cứ thế mà nhịp nhàng hoà hảo quí yêu anh nhỉ?
Và vì quá quí yêu mà anh vẫn hay sang chơi lắm lắm,trời mùa hè oi nồng thiết nghĩ cũng chả cần câu nệ cái khoảng thời trang, nhưng mỗi lúc anh sang thì mắt em lại bị hành hạ bởi cái khoảng váy áo của anh.....ôi thật là thông gió,thật là...gần gũi với thiên nhiên.
Không hiểu vì tình hình lạm phát gia tăng ,hay vì lời kêu gọi tiết kiệm tối đa của chính phủ ,, ,mà trong khoảng áo quần thôi em cũng phải ghi nhận anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao ,đối với một công dân ưu tú.
Anh chẳng khi nào mặc áo....chỉ mặc độc mỗi một chiếc quần đùi vải coton.... ống rộng siêu ngắn ,mà có lẽ với áp lực của những thứ bên trong nên ở hai ống nó cong lên như một cái lò xo ,còn chính giữa thì phồng lên hết cỡ...Đã thế anh lại hay ngồi xổm rất hồn nhiên,để cả ra ngoài hết những... "rau" với "củ".Mà cứ thấy em ra trước sân là thể nào anh cũng nhiệt tình ngồi đối diện trò chuyện rất hăng say,làm mắt em đã cận thị thuộc hàng rất yếu kém .... nay lại càng có nguy cơ thêm tăng độ.
Đôi lúc em muốn mạnh dạn góp ý về cái sự phơi bày rất chi là thông gió của anh..... nhưng biết rằng không thể nào đủ ......can đảm nói lên điều đó,thế cho nên em chỉ còn cách lặng câm nhìn anh trở thành mục tiêu đàm tiếu của rất nhiều các bà các cô ở khu phố,ôi thật thương cho tấm thân trắng trong như... mực của anh ngày ngày bị gió mưa cùng những tia nhìn lửa đạn dày xéo héo hon....
Anh hàng xóm ạ.anh biết không?giá như một ngày đẹp trời nào đó,anh nhận ra rằng hai cái chân hình que củi của anh với cái ngực lép kẹp kia rất đáng được nâng niu cất kỹ trong một lớp quần áo thơm tho, trước là nhằm bảo vệ chúng khỏi sờn mẻ gầy guộc thêm ra......sau cũng mục đích để dành tặng cho chỉ một người mà anh yêu quí,và cũng tạo điều kiện cho khu phố chúng ta giảm bớt nguy cơ cận thị đang tăng nhanh theo từng ngày, từ khi anh đến...
Xin anh đừng mang "bom" đi khủng bố khắp nơi anh nhé,em khổ tâm lắm
Cuối thư xin cầu chúc anh năm nay túm áo được một cô biết cách may quần đùi ,và biết quét sân.
Kình thư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét