Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013

ĐỘC THÂN KIÊU HÃNH


Tôi không biết những gì tôi chia sẻ có giúp được một cô nàng rụt rè nào đó thoát được cái vỏ ốc mặc cảm đơn độc không? Hay những cảm giác về sự mong manh của hạnh phúc sẽ càng làm cho họ hoảng hốt hơn, khi cô đơn đi giữa trời xuân nắng đẹp như thế này, mỗi cuối tuần vẫn rời công sở một mình về ôm gối trong căn gác trọ?

Chờ đợi tình yêu là một thứ vô vọng của tuổi thanh xuân. Chúng ta trải qua nó theo những cách khác nhau, chúng ta có điểm đến là tình yêu. Nhưng hành trình đi tới nó, ta nên rẽ trái hay rẽ phải? Ai biết tình yêu chờ ta sau góc phố nào?

Chuyện chờ đợi tình yêu khiến tôi nhớ đến một câu chuyện nhỏ, nó làm thay đổi gần như toàn bộ quan điểm sống của tôi. Đó là lần tôi hẹn gặp một người bạn cũ. Anh ta đến chỗ hẹn trước, gọi điện cho tôi, tôi nói rằng tôi đang bắt đầu đi xuống lầu, và chừng năm phút nữa, tôi sẽ đến chỗ hẹn. Thế nhưng khi tới đó, tôi chỉ nhìn thấy chiếc ô tô đỗ dưới tán cây mà không hề thấy người bạn đâu!

Một phút sau người bạn tôi chạy tới, mỉm cười, và nói anh đã thay giầy để tranh thủ chạy bộ vài vòng quanh cái sân bóng ngay cạnh đó. Chạy bộ tốt cho sức khỏe, anh vẫn chạy bộ hàng ngày. Và kể cả khi chỉ rảnh ra năm phút trống, thay bằng chờ đợi, anh dành thời gian để làm việc anh ưa thích!

Sau này, mỗi khi hẹn gặp, đi chơi, đi học, đi gặp đối tác hoặc đi họp, tôi thường không quên xách theo bộ quần áo và đôi giày để tranh thủ chơi cầu lông với nhau chừng nửa tiếng trước khi chia tay. Anh bạn tôi cũng nói rằng, đồng nghiệp và bạn gái của anh rất nhiều, nhưng chơi thể thao với anh chẳng mấy cô nàng.

Cho đến giờ đó vẫn là một trong những hình ảnh đẹp đẽ nhất mà tôi nhìn thấy từ một người đàn ông. Họ yêu hoạt động, họ không chờ đợi bất cứ thứ gì, mà họ biết tranh thủ thời gian để làm cho bản thân tốt đẹp hơn, khỏe hơn hoặc thú vị hơn. Từ đó, tôi cũng đã hoàn toàn bỏ thói quen chờ đợi một điều gì đó tới từ tương lai, và biết biến ngày hôm nay của mình trở nên bận rộn.

Một trong những thứ khiến bạn trở nên yếu đuối, đó là chuyện, bạn để ý quá nhiều đến xung quanh. Người có lứa đôi dập dìu trên phố quá nhiều khiến bạn bất an với sự lẻ loi của bản thân. Những vụ tỏ tình gây sốc trên mạng khiến bạn ước mong một lần. Những đám cưới xa hoa và ảnh cưới ngọt ngào khiến bạn thấy mình khiếm khuyết, không có người yêu dường như là lỗi của chính bạn, bạn đã thiếu một điều gì đó để được hạnh phúc!

Vì thế nên một trong những bí quyết khiến bạn trở nên kiêu hãnh, đó là hãy tự tin rằng, bản thân bạn rất ổn, rất xứng đáng để yêu và được yêu thương. Chỉ là hạnh phúc của bạn chậm chân hơn hạnh phúc của người khác vài tháng, vài năm mà thôi. Nhưng ta sẵn sàng trở nên tuyệt vời hơn trong thời gian đi tới hạnh phúc và yêu thương ấy. Bởi ta chẳng chờ đợi, mà ta luôn bận rộn, luôn có say mê, luôn có háo hức tìm kiếm. Ta quá bận rộn để không hề cảm thấy lẻ loi, và ta đủ say mê để không phải mượn lấy bờ vai ai sát bên thì mới thấy ấm áp.

Sự kiêu hãnh của những cô nàng độc thân đủ lấp lánh để ngay cả những cô nàng đã yêu, đã cưới cũng phải thèm muốn. Vấn đề là, bạn có biết cách tự tỏa sáng hay không!

Nếu bạn rất thích quán bar, nhưng rất sợ vào đó một mình, thì phải hiểu rằng, thực ra nỗi sợ ấy là vì, bạn không biết nhảy, bạn đỏ mặt ngay từ ngụm cocktail hay ly bia lạnh đầu tiên, bạn thiếu tự tin khi một mình đỗ xe trước cậu bảo vệ ngoài cửa. Có gì đâu, hãy bắt đầu bằng một lớp học sexy dance và rủ cả lớp vào quán bạn thích. 

Vào bar gọi bất cứ đồ uống nào bạn thấy tuyệt vời nhất, và có thể chỉ cần uống mùi hương và màu sắc cùng không gian thôi mà, ai bắt bạn sẽ phải dốc tận đáy một ly B52 đang cháy lửa xanh tím trước mặt! Hoặc, hãy chọn một chiếc taxi để dừng tận cửa quán bar! Và rất nhiều nàng đồng nghiệp, thực ra rất muốn được bạn rủ tới một nơi họ cũng (vì ái ngại, vì một mình) chưa từng bước chân tới.

Kiêu hãnh là lúc không đổ lỗi nỗi buồn của mình cho người khác. Không có hoàng tử, công chúa vẫn cứ là công chúa!
Nếu bạn đi qua một quán cà phê tuyệt đẹp và lãng mạn, có giàn hoa leo trên tường rất dễ thương, chỗ ngồi với góc nhìn ra mặt hồ ngọt ngào vô cùng, rồi nghĩ thầm: Bao giờ mình có người yêu sẽ dẫn nhau vào đây cầm tay, uống một ly cà phê lãng mạn chiều thứ 7, thì bạn nhầm rồi đấy! Cứ nghĩ thế thì bạn sẽ độc thân cho tới lúc cái quán đó đóng cửa và đổi chủ. Và bạn gặm nhấm sự chua chát của nỗi cô đơn không người yêu suốt thời gian đó!

Hãy mang theo cuốn sách bạn yêu thích, rồi chiều thứ Bảy nào tới cái quán xinh đẹp đó, ngồi chỗ bạn thích, gọi thứ đồ uống lãng mạn nhất, và nhâm nhi hạnh phúc của mình đi! Nếu chưa ai yêu bạn, không có nghĩa là bạn không có quyền yêu chính bản thân mình! Và dành cho bản thân mình điều ngọt ngào nhất trên đời!

Độc thân, còn cô đơn, không có nghĩa là không có quyền được sung sướng, ngọt ngào, lãng mạn. Chờ người khác yêu chi bằng hãy yêu lấy chính bản thân mình trước đã!

Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

THAM NHƯ ĐẠI GIA BĐS


CHÚNG TA LÀ CỪU???

Để phục vụ con người, chính xác hơn là một... nhóm người, bởi có ai cũng được hưởng lợi từ cừu đâu?

Để được... vặt lông nữa.


Là mình liên tưởng thế khi sáng nay nằm nướng trong màn nhưng lại trơ trơ ráo hoảnh chứ không lim dim như mọi khi vì thấy bác gì ấy, làm gì ấy, cũng to to ấy, bảo việc thu phí ATM là đương nhiên, cho nó tiến kịp... nước ngoài. Chuyện thu phí ATM mình cà khịa rồi, không nói lại nữa 

Nói cái... lớn hơn.


Là bây giờ ấy, dân ta dường như là đang bị tận thu. Đến mức bác gì đấy đề xuất đánh thuế tiếp ai có trên 500 triệu gửi tiết kiệm. Mình thì chả bao giờ có số tiền như thế để gửi, nhưng nghe xong mà cũng muốn nổi xung. Mua vàng thì độc quyền, mua đô thì phạm pháp, giờ gửi tiết kiệm bị thêm lần thuế nữa, trong khi dân Việt keo kiệt và kỹ tính thì chỉ biết khư khư giữ tiền, vàng cho chắc chứ tung vốn làm ăn thời này nó tan hoang như các loại Vina thì khốn. 


Thế mà năm bảy tầng thuế như thế, ai mà chịu nổi.  Lương mình 6 triệu 1 tháng sống còn chả đủ, thuế với thiếc gì

Mà đấy mới là thuế, còn phí các loại nữa. Đã đóng phí đường bộ rồi, giờ còn mấy trạm thu phí vẫn cương quyết bám trụ thu thêm lần nữa. Cãi nhau ư, cá nhân phải thua tập thể, gây lộn thì nhà chức trách phải bênh anh đi thu rồi. Mà nào có phải một loại phí. Hàng trăm loại phí như thế đè lên đầu chúng ta, biến chúng ta thành những... con cừu chỉ biết chìa thân ra cho thiên hạ vặt. Làm cái quái gì bây giờ cũng phải phong bì, không phong bì bất thành việc, huhu...

Rồi các loại dịch vụ tăng giá phi mã. Tết leo lên được rồi là cương quyết không xuống. Nghĩ bụng, đến chuyện đàn ông đàn bà kia xong rồi thì cũng phải xuống chứ, thế mà giá thì... cương quyết... ngóc lên, huhu phát nữa...


Là nghĩ đến hàng vạn công nhân và những người lao động thu nhập thấp. Nghĩ cho cùng, chúng ta bán sức lao động cho những người có nhu cầu, nhưng cũng chính phần lớn những người có nhu cầu ấy, lại ngồi nghĩ ra các loại dịch vụ, phí, thuế... để thu lại số tiền công đã trả cho chúng ta, tức là vặt chúng ta thêm lần nữa...

Thì, chúng ta là những con... cừu mà lại...

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

ĐẾ QUỐC MỸ XÂM LƯỢC??


Kính gửi cô giáo dạy sử

Email này của em chắc chắn không phải là chất liệu để em trông đợi giữ cho chặt lại cái danh hiệu “ưu tú-xuất sắc” ấy, mà đơn giản em muốn chứng minh thông điệp – lời cô nói – lịch sử rất cần sự “trung thực, chân thật”.

Thưa Cô! Không phải vui đùa đâu ạ, mà em nói thật lòng: “Chiến tranh với Mỹ là có thật, nhưng nếu nói đó là chống xâm lược để cứu nước – thì... không phải vậy...” Xin phép cô, cho em giữ nguyên nhận định này của mình dù em biết có những di luỵ nhất định không mong đợi... Bởi vì có rất nhiều dẫn chứng để “ai đó có thể lừa dối một số người trong một lúc, và lừa dối hết mọi người trong vài lúc, nhưng không thể mãi mãi lừa dối được tất cả mọi người.” (Abraham Lincoln). 

Nói lên điều này em biết Cô sẽ phiền lòng. Nhưng... Thưa Cô! Em tìm thấy trong tác phẩm dịch từ nguyên tác Nhật Bản “12 người làm nên nước Nhật” của Giáo sư Tiến sĩ Đặng Lương Mô (có thể Cô cũng biết!) Viện sĩ Hàn Lâm Viện Khoa học New York, năm 1992. Uỷ Ban Nhân Dân TP. HCM khen thưởng kiều bào có công với đất nước, năm 2003.
 
Trong danh sách “12 nhân vật mà người dân Nhật Bản tôn vinh” – 12 người đã lập nên một nước Nhật hùng mạnh ngày nay, chúng ta lưu ý đến người mang số 10 không phải là người Nhật:
 
(1) Thái tử: Shotoku,
(2) Chính khách: Hikaru Genji,
(3) Lý Thuyết Gia: Minamoto Yoritomo,
(4) Anh Hùng: Oda Nobunaga,
(5) Kỹ sư: Ishida Mitsunari,
(6) Nhà cải cách: Tokugawa Yeyasu,
(7) Triết Gia: Ishida Baigan,
(8) Chính Khách: Okubo Toshimichi,
(9) Nhà tư bản học: Shibusawa Ei-ichi,
(10) Thống Tướng Hoa kỳ: Douglas MacArthur,
(11) Giáo Sư lý thuyết gia: Ikeda Hayato,
(12) Doanh Nhân: Matsushita Konosuke.
 
Ông ta, chính xác là Thống Tướng quân đội Mỹ. Thật không hề dễ dàng chút nào cho gần hai trăm triệu con cháu “Thái Dương thần nữ” phải nhìn nhận một Tướng Lãnh khét tiếng của Mỹ, kẻ thù không đội chung trời của họ trong Đệ II Thế chiến trên Thái Bình Dương và khắp các mặt trận Châu Á, là Tư lệnh quân đội Mỹ chuẩn thuận văn bản đầu hàng của chính phủ Nhật Bản sau đó đại diện cho LHQ và chính phủ Mỹ chiếm đóng Nhật Bản... trở thành một Anh Hùng, ân nhân của Nhật Bản sau 2 quả bom nguyên tử của Mỹ cũng rơi trên lãnh thổ nước này gây nên nhiều tang thương.
 
Phải là người có nhiều công trạng thực tiễn mang lại một thành quả lớn lao mà giá trị của nó bao hàm đặc tính rõ rệt của chân, thiện, mỹ trong một nhân cách mà người Nhật ví như Anh Hùng (Anh hùng là bậc Chính Nhân Quân Tử) để nhân dân Nhật công nhận, tri ân sánh ngang hàng với Thái Tử và 11 người con cháu ưu tú của “Thần Nữ Thái Dương”.

“Nhân vô thập toàn” Thưa Cô! Tướng Mỹ Douglas MacArthur và quân đội của họ không phải là không có nhược điểm, nhưng bù lại họ tạo ra rất nhiều ưu điểm đôi khi vượt lên trên tập quán thông thường mà nhân danh những người chiến thắng đã xử sự với kẻ chiến bại, khiến những nhược hay điểm yếu không còn là đáng kể.
 
Cuối Đệ II Thế chiến, ở Đông Nam Châu Á, đạo quân Mỹ hùng mạnh do Tướng MacArthur chỉ huy đã đánh bại và quét sạch quân phiệt Nhật khỏi Indonesia, giải phóng Philippines, hỗ trợ bảo vệ cho Trung Hoa Dân Quốc tại đảo Đài Loan, rồi thay mặt LHQ giải giới vũ khí chiếm đóng Nhật Bản, Sau đó từ Nhật lại tiến qua giải phóng Cao Ly cứu Nam Hàn sắp bị Cộng Sản Bắc Hàn nuốt chửng. Nhưng thưa Cô! Quân Mỹ đổ máu xương giải phóng (đúng nghĩa giải phóng) các quốc gia này nhưng hoàn toàn không có tham vọng 1 cm2 đất đai nào từ các lãnh thổ ấy.
 
Vì sao vậy? Còn bên kia bán cầu, cũng đạo quân Mỹ (xâm lược?) phối hợp với 2 (cựu đế quốc thực dân) Pháp và Anh chiếm đóng, giải giới, quân phát xít Đức, toàn quyền định đoạt số phận một nửa quốc gia Đức, nhưng sao họ không cùng nhau chia phần xâu xé Tây Đức, mà ngược lại, bảo trợ toàn diện (kẻ thù của họ ở đầu hôm) phát triển vững mạnh trên cái nền tự do dân chủ đến nỗi cảm hoá được phần phía Đông, giả từ CNXH thống nhất quốc gia trong yên bình êm ái?
 
Tại Nhật Bản, Tướng MacArthur và quân đội Mỹ đã áp dụng một chính sách chưa có tiền lệ trong lịch sử thế giới với Nhật Bản “quốc gia tù binh” của họ. Ông tôn trọng Thiên Hoàng Nhật Bản, không ép buộc thoái vị (dù LHQ và chính phủ Hoa Kỳ không cấm ông truất phế).
Chưa được Quốc Hội Mỹ chính thức phê chuẩn, nhưng trên cái nền Kế hoạch Marshall (Marshall Plan tên của Ngoại trưởng Mỹ George Marshall người đã khởi xướng) nhằm viện trợ tái thiết một nền móng kinh tế chính trị vững chắc hơn cho các quốc gia Tây Âu nâng cao mức sống và kiến thức của người dân để đẩy lui chủ nghĩa cộng sản sau Thế chiến II. Trong vòng 2 thập kỷ, nhiều quốc gia ở Tây Âu đạt được mức tăng trưởng và phồn vinh chưa từng có nhờ kế hoạch Marshall này.
 
Chính phủ Mỹ thông qua tướng MacArthur cũng có chủ trương tương tự với Nhật Bản, bên cạnh còn cải tổ hệ thống chính quyền, lãnh đạo, từ chính trị, kinh tế, tới sửa đổi hiến pháp, nghi lễ của hoàng gia, nhất thiết mỗi việc đều do một tay MacArthur quyết đoán, ông chỉ ra những khiếm khuyết trong thời chiến tranh mà giới lãnh đạo Nhật Bản đã có những sai lầm, ông đoan chắc cùng nhân dân Nhật khi Nhật Bản trở thành một nước dân chủ, quản lý một nền công nghiệp chiến tranh chuyển đổi qua thời bình một cách khoa học thì sẽ sớm giàu mạnh, không thua gì nước Mỹ, ông không ngần ngại nói với người dân Nhật rằng, Nhật Bản đã thua Mỹ vì kém về mặt vật chất kinh tế tài chính chứ không phải là tinh thần vì họ đã chiến đấu rất dũng cảm mà vẫn thua, nên đa số dân Nhật thuyết phục bởi sự cải tổ ấy.
 
Ông chủ trương phá bỏ chủ nghĩa quốc gia dân tộc và chế độ phụ thuộc quá nhiều vào ảnh hưởng của Hoàng Gia, để Nhật Hoàng chỉ còn là biểu tượng. Nhật Bản cũng có một nền văn hoá tự do coi trọng sự lựa chọn của cá nhân như nước Mỹ, Thủ tướng và nghị viện do người dân trực tiếp chọn lựa qua lá phiếu của mình.
 
Một vài chính khách Nhật còn hoài cổ nặng chủ nghĩa cực đoan dân tộc cho rằng Tướng MacArthur là một chính trị gia độc tài áp đặt, nhưng đại đa số người Nhật cho là sự độc tài ấy để cho một nước Nhật hùng mạnh chứ không là nước Mỹ. Rất ngẫu nhiên cái cách mà người Mỹ, tướng MacArthur đã thể hiện trong cuộc chấn hưng nước Nhật sau chiến tranh nó rất gần với tính cách tinh thần võ sĩ đạo của người Nhật (nhân ái, bao dung thay thù hận) nên mang lại ảnh hưởng mãnh liệt trong xã hội Nhật Bản ngày nay.
 
 Ở Châu Âu người ta ví von nước Mỹ có công khi biến Nhật Bản thành một Thuỵ Sĩ Viễn Đông! Vì vậy, Douglas MacArthur đã được mọi thành phần, khuynh hướng, chính đảng, từ Hoàng Gia đến thứ dân đều chọn làm người thứ mười trong “12 người lập ra nước Nhật” hùng mạnh từ trong điêu tàn đổ nát chiến tranh. Đây là người ngoại quốc duy nhất được chọn trong lịch sử nước Nhật.
 
Thưa cô!
Lại càng không thể nào đó là bản chất của đế quốc xâm lược thực dân (dù kiểu cũ hay mới) chỉ 6 năm (2/9/1945 – 28/4/1952) sau khi chiếm đóng, nước Mỹ đã trả lại sự độc lập hoàn toàn cho Nhật Bản sớm hơn thời gian trù bị, ngoài sự kỳ vọng của toàn dân Nhật và không hợp logic chút nào khi hiện nay, 2012, chính phủ và người dân Nhật vẫn còn đài thọ mọi chi phí cho gần 40.000 binh sĩ Mỹ hiện diện trên đất nước mình vì sự an toàn cho nền an ninh quốc gia, không ai vui vẻ trả tiền cho một đạo quân có bản chất “xâm lược” ăn ngủ hơn 2/3 thế kỷ trên đất nước mình! Và đạo quân “xâm lược” này chỉ đặt chân lên miền Nam VN, sau 20 năm có mặt tại Hàn và Nhật Bản, hai quốc gia nhờ họ mà “màu mỡ” về kinh tế hơn hẳn VN nhiều lần. Nhưng điều đáng để người VN suy ngẫm là quân Mỹ có mặt nơi đó mà không màng đến “xâm lược” thì họ xâm lăng một VN nghèo khó sau Pháp thuộc để làm gì, ngoài ý định cũng thông qua kế hoạch Marshall giúp VN, cụ thể là miền Nam VN phát triển giàu mạnh ổn định như Hàn Quốc, Nhật Bản hay Đài Loan?
 
Thưa Cô!
Làm sao biện minh? 45.000 quân “xâm lược” Mỹ vẫn hiện diện trên đất Hàn Quốc, một quốc gia khủng hoảng lương thực trầm trọng không đủ cơm gạo cho dân sau chiến tranh Nam Bắc nhưng hôm nay thì: nhiều báo chí ở Việt Nam nói về đất nước này hay thường gọi là Kỳ tích sông Hàn hay Huyền thoại sông Hàn.
 
Hàn Quốc từ đống tro tàn của cuộc nội chiến Bắc Nam đã vươn lên thành một quốc gia phát triển hùng mạnh thịnh vượng hơn hẳn nửa kia ở phía Bắc nghèo nàn lạc hậu. GDP cán mốc 1.000 tỷ USD/năm cũng như nhiều tập đoàn lớn nổi tiếng như SamSung, LG, Hyundai, Kia, Daewoo… Nhưng, thành tựu đó họ có được là do đâu? Ngoài sự lãnh đạo sáng suốt của các nguyên thủ Hàn Quốc, thì sự hỗ trợ nhiệt tình như là một đồng minh của Mỹ trên tinh thần kế hoạch Marshall là yếu tố quyết định.
 
Kinh tế Hàn Quốc là nền kinh tế phát triển, đứng thứ ba ở châu Á và đứng thứ 10 trên thế giới theo GDP năm 2006. Kinh tế Hàn Quốc đã phát triển nhanh chóng, từ một trong những nước nghèo nhất thế giới (hạ tầng cơ sở, thiên nhiên, thổ nhưỡng kém xa Việt Nam) trở thành một trong những nước giàu nhất. Cuối thế kỷ 20, Hàn Quốc là một trong những nước có tốc độ tăng trưởng kinh tế nhanh nhất trong lịch sử thế giới hiện đại. GDP (PPP) bình quân đầu người của đất nước đã nhảy vọt từ 100 USD vào năm 1963 lên mức kỷ lục 10.000 USD vào năm 1995 và 25.000 USD vào năm 2007. Bất chấp các ảnh hưởng nặng nề từ cuộc khủng hoảng kinh tế châu Á 1997, nước này đã khôi phục kinh tế rất nhanh chóng và vững chắc. Người ta thường nhắc đến sự phát triển thần kỳ về kinh tế của Hàn Quốc như là “Huyền thoại sông Hàn” đến nay huyền thoại này vẫn tiếp tục.
 
Với Đài Loan và Phillipines: năm 1950,
Không Đoàn 13 của Không quân Mỹ đã từng đóng tại Đài Loan. Tháng 12-1954, Mỹ và Đài Loan ký “Hiệp ước phòng thủ chung”, đặt Đài Loan vào sự bảo hộ của Mỹ. Cũng nằm trong quỹ đạo của kế hoạch Marshall, Đài Loan được hưởng nhiều quy chế ưu đãi thương mại từ nước Mỹ trong một thời gian dài, đưa nền kinh tế nhanh chóng phát triển ngoạn mục thành một con “Rồng” Châu Á mà ngay chính Trung Quốc cũng phải kiêng dè.
 
Tại Phillipines, quân đội Mỹ cũng từng hiện diện trong một thời gian dài. Hạm Đội 7 Thái Bình Dương chọn vịnh Subíc là nơi đóng quân, và trước đó, năm 1935, Douglas MacArthur, được Tổng thống Phillipines Manuel L.Quezon yêu cầu giám sát việc thành lập quân đội Philippines. Ông được phong hàm Thống tướng trong Quân đội Philippines (Field Marshal of the Philippine Army). Ông là sĩ quan cao cấp có tên trên danh sách của Quân đội Philippines ngày nay. Ông cũng là sĩ quan quân sự Mỹ duy nhất giữ cấp bậc thống tướng trong quân đội Philippines. Sau đó, tôn trọng quyết định của nhân dân Phillipines vì sự độc lập toàn vẹn lãnh thổ, quân đội Mỹ đã rút khỏi vịnh SuBíc. Nhưng ngày nay (2012), vì an ninh lãnh thổ đe doạ, Phillipines yêu cầu, quân đội Mỹ vẫn quay lại thể hiện sự trách nhiệm trong hiệp ước hỗ tương…
 
Thưa Cô!
Với những gì thuộc thế giới quan mà kiến thức em tích luỹ được, thì dù rất muốn hãnh diện về “chiến công thần thánh” của quân dân ta chống “đế quốc Mỹ xâm lược cứu nước” nhưng: Lịch sử rất cần sự “trung thực” đến “chân thật” (lời Cô nói). Nên: Em cũng muốn tin – nhưng không thể, thưa Cô!