Chỉ mươi hôm nữa phải thay lịch. Người người lo đón Noel xong, người lo chuyện Tết Tây nghỉ những 4 ngày, thị
dân thì lo vật giá trượt ầm ào, nông dân sợ không có gì để ăn Tết...
Trên Chính phủ cứ
lòng vòng tự trọng với tự sướng, Nhà nước tìm những lời có cánh và Đảng
quay qua trách cứ trẻ con vô tâm. Ngân hàng, Chứng khoán, Bất động
sản,… kéo nhau đổ như trò chơi domino. Thử nhìn vào năm tới – 2013 và dự
đoán cái gì sẽ đến.
1. Trung Cộng sẽ làm gì ở biển Đông của ta:
Động thái quân sự hóa Ngư chính và Hải giám sẽ hỗ trợ cho việc xét tàu vào vùng lưỡi bò (do chúng vẽ ra) kể từ 01-01-2013, nhưng việc chính lại là bảo đảm cho việc thực thi tuyên bố không phận
của cái gọi là Tam Sa bất hợp pháp sắp sửa ra đời. Như vậy, trên biển
Đông ngư dân ta hết cơ hội tìm đất sống ngay trên ngư trường của tổ tiên
bao đời. Tiếp đó toàn bộ vùng Trường Sa do Hải quân của ta trú đóng sẽ
bị cô lập, thiếu thức ăn và nhu yếu phẩm,…
Công
cuộc xây dựng căn cứ quân sự Tam Sa của Trung Cộng, xây kho nhiên liệu
tại Hoàng Sa của ta và các cuộc diễn tập vượt rào, bắn thi, bắn đạn thật
của bộ binh; tập bắn đêm của không quân; hợp đồng tác chiến với hải
quân trên biển Đông cả tháng qua, đồng thời cũng là dịp chuyển quân, bố
trí lực lượng,… chính là điều mà Tập Cân Bình mong muốn khởi đầu “cơ nghiệp quân vương” của mình khi xuất hành thăm Quảng Châu và Hải Nam: Bất ngờ dùng vũ lực bao vây và chiếm lĩnh toàn bộ các đảo cũng như bãi đá trong vùng nước nội thuộc đường 9 đoạn.
Sử dụng bài ruột cây roi và củ cà rốt, Trung Cộng đã xúc
tác làm rệu rã khối ASEAN, lợi dụng tình trạng kinh tế đang suy thoái
của Mỹ, Nhật Bản,… đồng thời tăng khả năng gây sự trên vùng Kashmir để
kiềm chế Ấn Độ (Trong lúc Nga đã là đối tác chiến lược của Trung Cộng) thì thời cơ trong vòng nửa tháng – từ tuần cuối năm đến hết tuần đầu năm mới – đã chín muồi để “thu hồi lãnh thổ”, thực chất là ăn cướp nhằm thực hiện “giấc mơ Trung Hoa”
mà Hồ Cẩm Đào mong muốn trở thành cường quốc biển. Thời đoạn này các
nước đồng minh cố cựu là Nhật và Hàn cũng đang bận lo việc củng cố nội
các mới cùng với nước Mỹ đàn anh. Khối EU đang đối mặt với mùa đông kinh
tế ảm đạm với dự kiến còn suy trầm cho đến 2015.
“Chuỗi ngọc trai” của Trung Cộng đã và đang xây dựng trải dài từ Maldive ngoài Ấn Độ Dương qua Srilanca vào tận nút cổ chai eo biển Malaca là Myanma nhằm bảo đảm cho việc vận chuyển nhiên liệu lâu dài về Bắc Kinh, đã khiến
Ấn Độ và những nước ASEAN phải sớm ngổi lại với nhau bàn cách đối phó.
Việt Nam muốn xây dựng đối tác chiến lược với Ấn Độ nhưng có vẻ không
còn kịp nữa. Trung Cộng đã gián tiếp gây hoãn cuộc họp của 4 nước có tranh chấp biển đảo với họ trong những ngày gần đây là một ví dụ.
Trung
Cộng đang hung hăng thực hiện kế hoạch “ngoại giao pháo hạm” đúng như
kịch bản của Mỹ trước đây khi vươn lên mức siêu cường: Phủ sóng lên toàn Trung Mỹ và Nam Mỹ để xây dựng một sân sau vững chãi. Địa chính trị
của Việt Nam với Trung Cộng hiện nay không khác gì Mỹ với Mexico thời
ấy. Trong khi Mỹ tuyên bố tăng cường binh lực về Thái Bình Dương, xây
dựng tam giác Đông Bắc Á, chọc vào Myanma,… nhưng tuyên bố không can dự
gì vào các vụ việc tranh chấp biển đảo của các nước liên quan đến Trung
Cộng, đúng với cam kết từ 1972: ta không đụng đến người thì người cũng
không động đến ta.
Cuộc phân chia miếng bánh toàn cầu đã rõ
như ban ngày. Mỹ mong muốn Trung Cộng hòa điệu vào kinh tế thế giới và
phải bắt đầu gánh vác trách nhiệm siêu cường với cộng đồng quốc tế.
Trung Cộng hiển nhiên đề kháng lại sự hòa nhập kinh tế chính trị
theo truyền thống dân chủ Âu-Mỹ và muốn thiết lập trật tự thế giới mới
theo xu thế riêng của mình: dùng đồng Nhân dân tệ khuynh loát tất cả.
Người Hoa hải ngoại và đạo quân thứ 5 là những vọng gác tiền tiêu, là những mũi nhọn tiến quân thực hiện kế sách này.
Do đó, cuộc “cất vó” của Trung Cộng ở biển Đông tạo “cửa mở” xuống phía Nam lần này không loại trừ đảo Ba Bình mà Đài Loan đã cưỡng
chiếm của ta ở vùng biển Trường Sa, trước nhất là thử thách thái độ của
Mỹ và dập tắt mong muốn Mỹ bán vũ khí và trang cụ kiểm soát biển cho Đài Loan mà Mỹ lừng khừng không thể thực hiện từ bao lâu nay.
Như vậy , nếu kịch bản đánh chiếm hoàn thành, Trung Cộng sẽ thách thức toàn cầu và Việt Nam chính là
nước chịu sự tổn thất ghê gớm nhất – trước khi Việt Nam kịp trang bị đủ
thực lực khả dĩ tự vệ; Nga chưa vào Cam Ranh vì cam kết “tốt vàng” của
“hai Đảng”; Mỹ chưa chịu bán vũ khí tấn công chiến lược vì chậm “cải
thiện nhân quyền”; Ấn Độ hùng hổ tuyên bố nhưng chưa động binh,… – là
mất trọn vẹn biển Đông.
2. Việt Nam chúng ta đang ở đâu và sẽ đi đến đâu trên tiến trình lịch sử:
Môn địa lý dạy cho ta biết mình đang ở đâu và địa chính trị, địa kinh tế - văn hóa,… cho thấy
vai trò vị trí của đất nước trong khu vực cũng như trên thế giới. Thế
nhưng, Việt Nam đang tự đưa mình vào thế cô lập, không có đồng minh, khi
các nước “anh em” thân thiết đang bị siết vào vòng kim cô phiên thuộc
của ông lân quốc cựu thù truyền kiếp. Ông mảnh này đang dương gọng há
mồm vơ cả phương Nam vào âm mưu đại bá mà các ông chủ nhỏ đang ngoan
ngoãn tuân phục – siết cổ bất kể thần dân nào dám động đến dù chỉ sợi
lông chân ông “bạn vàng”.
Môn
sử học cũng dạy chúng ta ôn cố tri tân để biết được mình đang đi đến
đâu và phải ứng xử hợp thời thế như thế nào với mọi người cũng tương tự
như quốc gia với cộng đồng quốc tế. Thì ta đang thụt lùi về tất cả các
mặt, trong lúc những nước trước đây vốn không hơn gì chúng ta mà chỉ mấy
chục năm đã hóa rồng như Hàn, Mã hay Thái. Vì sao? Không thể nói gì khác hơn là do cuộc thử nghiệm xã hội chủ nghĩa trên toàn quốc thất bại đã phá
hoại mọi tiềm lực của đất nước, của dân tộc.
Những
ngày tới, tàu biển của ta sẽ phải đi vòng quanh “lưỡi bò”, nếu không
chịu nhượng bộ thêm và sẽ thêm nữa. Còn đường bay quốc nội và quốc tế,
chiếm hơn phân nửa số phi vụ bay vào “không phận Tam Sa” sẽ bay như thế
nào ?
Hồ Chí Minh khi kêu gọi toàn quốc kháng chiến đã tóm gọn lại một quy luật:… ta càng nhân nhượng địch/ giặc càng lấn tới,… Thử hỏi chúng ta còn phải làm gì?
Dân
đang rất nghèo khi sự phân cực giàu nghèo ngày càng cách biệt. Tiềm lực
quốc gia đang cạn kiệt, các bộ ngành đang ra sức tận thu tận vét những
đồng chinh tiết kiệm của đại bộ phận dân chúng vào kế sách nuôi bộ máy
vốn kém hữu hiệu để thể chế tồn tại.
Chỉ
có thể, một lần duy nhất và càng sớm càng tốt, những ai đó đang đại diện
quốc gia nếu còn có chút lòng thành – nên long trọng tuyên bố: Nước
chúng tôi từ bỏ những con đường không gắn bó được với độc lập dân tộc.
Ngay lập tức, Việt Nam ta sẽ thêm bạn bớt thù, sẽ vững bước trên con
đường độc lập tự do mà 3 thế hệ liền đã đổi cả xương máu để có được. Lúc ấy cũng sẽ có mọi nguồn lực đáng kể giúp cứu nguy cho đất nước – trong tinh thần hòa giải hòa hợp dân tộc mà bao lâu nay chúng ta chưa có được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét