Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

GỬI TÁC GIẢ CHƯA BIẾT MẶT NGÀY XƯA

(GIỜ EM ĐÃ Ở TUỔI 30 KHÁC XA VỚI HỒI EM 20)
Thế là đã 6 năm trôi qua, 6 năm ra trường... nhìn lại sao thấy nhanh quá , nó như 1 giấc ngủ dài vậy. Ngày hôm nay em dành cả cho anh, dành thời gian để viết những dòng tâm sự này... dù em biết với anh nó đã muộn màng quá.


Không trách thời gian, không trách cuộc sống, có trách chăng đó là chữ "DUYÊN VÀ PHẬN" mà chúng ta không có với nhau. Ngày đó, mỗi ngày em đều nhận được 1 bài thơ...mà chỉ đề là " TÁC GIẢ VÔ DANH" là " MỘT NGƯỜI MẾN EM"... em cũng đã tìm hiểu.... nhưng thực sự không biết đó lại là anh.... một người quá đỗi gần gũi với cuộc sống của em.


Cuộc sống hối hả không chờ đợi ai... và em cũng vậy, hối hả học hành... ra trường... hối hả lên xe hoa... làm mẹ... rồi lại làm 1 bà mẹ đơn thân....... rồi đi làm, lo sự nghiệp.... bon chen lo toan cho cuộc sống của mình, nuôi dạy con cái đã chiếm hết tất cả thơi gian......và em cũng quên đi mất " TÁC GIẢ NHỮNG BÀI THƠ " một thời sinh viên... cái thời vô tư, vô lo...


Để rồi hôm nay tình cờ vòng vòng blog, em lại vào được cái blog của anh....
. Tác giả của ngày xưa mà em đã cố gắng kiếm tìm lại chính là người thầy giáo mà em rất mực " quý mến" . Anh nói ngày đó anh nhút nhát, anh sợ dư luận, sợ ba mẹ em...hay anh sợ chính là bị em từ chối. Nhưng điều em ngạc nhiên là tại sao chỉ gặp nhau những giờ trên giảng đường... mà anh lại thuộc được nhiều sở thích của em vậy.....


 Anh biết em thích ngọc lan của mùa thu ( và đó là lý do em hay thấy cành ngọc lan cắm trước cửa phòng kí túc xá)
. Anh biết em thích hoa hồng ( nhưng ko bó cầu kỳ mà chỉ bó bằng dải ruy băng đơn giản) ,  anh biết em thích nhiều thứ nữa... mà trong khi em chỉ biết nhận những sự quan tâm đó mà chẳng biết anh là ai cả....

Cho đến hôm nay em hỏi thì anh cũng chỉ cười....nói là vì anh SỢ EM CƯỜI... SỢ EM TỪ CHỐI... SỢ MẤT HÌNH ẢNH NGƯỜI THẦY TRONG EM .... mà anh đâu biết rằng anh có biết anh hơn em có 11 tuổi... cái tuổi đó không quá  nhiều khoẳng cách như anh nghĩ ??



Những ký ức một thời lại hiện về... em lục tung máy tính, tìm lại các bài thơ ngày nào, dù đã mất khá nhiều rồi , nhưng em vẫn muốn post lại cho em, cho anh...( NGƯỜI THẦY CỦA EM)  VÀ ĐỂ NHỚ VỀ 1 THỜI SINH VIÊN ĐÁNG NHỚ .... CÁI NGÀY MIỆT MÀI THI CỬ....NHỮNG NGÀY KHÔNG NHUỐM BẬN CUỘC SỐNG LO TOAN.... NHỮNG MÙA THU CÓ NHỮNG CÀNH NGỌC LAN THƠM NGÁT... VÀ NHỮNG BÓ HOA HỒNG.... NHỮNG TÚI KẸO SỮA.... NHƯNG NGƯỜI GỬI VẪN LÀ " VÔ DANH"


Giờ anh cũng đã có gia đình và có 1 người vợ - cũng là giảng viên và 1 bé trai xinh xắn.... Em chúc anh sẽ mãi hạnh phúc bên gia đình của mình....Mong chị ấy sẽ dành cho anh những giấy phút tình yêu ngọt ngào như tên chị ấy - NGỌC LAN.



H à thành vắng em cây quên làm lộc
Ư ơm vào Đông lạnh cả nỗi buồn
Ơ sợi nhớ đổ đầy lên phố
N ghe lá về như cánh môi hôn
G ửi tình yêu lên những giọt sương

Y ên lặng nghe1 chiều đông Hà nội
Ê m êm gió thả đầy nỗi nhớ
U mê sóng chìm vào tận cỏ

A nh giật mình-vô thức: Không em!
N hớ thật nhiều cô bé đã thân quen/
H à Nội nhớ, Hải Phòng có nhớ?

N ghe chiều vắng trong từng con phố nhỏ
H oàng hôn tan chìm vỡ nỗi buồn
É n chao về theo những tiếng ngân chuông
********************************

Ngày ...đang tan dần theo nỗi nhớ
Anh... hứng thời gian giấu vào nắm tay
Yêu ...là hóa tim mình lên cỏ
Hương ...của đêm e ấp rơi đầy
Niềm ...mơ ước từ thời vụng dại
Vui ...cùng ai trong những đắm say
Đong... kỷ niệm khạo khờ giữ lại
Đầy.... thơ ngây đã trọn tháng ngày.

Vần thơ con cóc gửi bé!

******************************
Không... giữ được thời gian trên kẽ lá
Gặp ...mùa Thu nên gió thả đi rồi
Hương ...kỷ niệm ngập ngừng thật lạ
Anh... một mình trong nỗi nhớ chơi vơi
Buồn ...tình yêu như một trò chơi
Nhớ ...thủa cũ cỏ mòn trên lối
Em ...thẫn thờ rơi ánh nhìn thật vội
Nhiều ...đêm nghiêng trăng chẳng cất nên lời
Tặng bé Hương

*****************************


Đồ Sơn đêm nay
Sẽ ngập nụ cười
Vì có bé.
Hà Nội đêm nay
Vắng mất 1 người
Ừ…sao buồn thế!
Phố trườn vào đêm, lá sương nhỏ lệ
Ánh đèn mờ nhạt lúc không em
Hồ Gươm vặn mình như thể đã quen
Ồn ào phố mà như rất vắng
Hàng cây rung hồn trong khoảng lặng
Gió nhàn nhạt ru vỡ tiếng đêm
Chưa nói bao giờ mà chẳng thể quên
Có cô bé đã hóa mình khờ dại
Đem cả hồn ru về nơi xa ngái…
Hình như..mới chỉ biết tên!
Hà Nội buồn, Hà Nội…nhớ em!

(Bài này anh tặng em khi em về Hải phòng)


******************************
Nh ...thủa thơ ngây thả gió hát diều
Hương... mùa thu đã gieo mình trên lá
Anh ...khạo khờ tìm em trên lối lạ
Chờ đợi ...thời gian lạnh ngắt bóng chiều
Em ...đắm mình trong những giấc mơ yêu
Cả ...thơ ấu cũng trộn vào vội vã
Cuộc ...sống níu hồn tan về đôi ngả
Đời ...vẫn xuôi man mác câu Kiều
Anh ...gói dại khờ đổ hết phiêu diêu
Mãi ...thầm ước Hương mùa thu trở lại
Yêu ...cốm Vòng với mùi sen xa ngái
Hương ...dịu dàng sâu lắng tình yêu.
******************************

Tặng bé Hương...
Môi em nở một nụ cười
Tặng ai hay chỉ là cười vu vơ?
Tôi về quên một câu thơ
Thật quên hay chỉ giả vờ…để quên?
Tự dưng muốn đến làm quen
Tự dưng nhớ nhớ quên quên 1 người
Tại emem nở nụ cười
Làm tôi ngơ ngẩn cả đời bên em!
........
Hương ...của gió và tóc của sóng
Ơi ...Là lơi lả lời ru
Anh... bồn chồn trăng về biển vọng
Chờ ...đêm miết mải mùa thu
Đợi ...mãi sóng cồn cào cát
Em ...vẫn vô tình như mây
Suốt ...ngày trôi…mê mải hát
Đời ...vui dài rộng tháng ngày
Anh ...về trộn vào nỗi nh
Yêu ...ngàn năm…sóng vỗ bờ
Em ...như là con thuyền bỏ ngỏ
Mãi ....đùa thả những vần thơ…
Anh nhớ bé nhiều…

****************************************
Còn anh đang lang thang phố núi…nhớ một người!
Đứng trước biển, em thấy mình nhỏ bé
Vòng tay ai sẽ xiết chặt tình em?
Những con sóng cồn cào bờ cát mẹ
Mải miết muôn đời như một thói quen
Biển ngập hoàng hôn thả bóng bình yên
Em dịu dàng trải hồn mình với gió
Xiết chặt cát mềm xuôi vào vụn vỡ
Em về…bỏ lại biển vào đêm
Anh lạc mình thăm thẳm điệu then
Sương phố núi quấn về kỷ niệm
Gió từ phương em dạt lời lỗi hẹn
Anh về…bỏ lại núi vào đêm.
Nhớ thật nhiều cô gái..tưởng chưa quen
Vòng tay ấm vẫn ngóng chờ ai đó
Trái tim hồng và lời yêu chưa ngỏ
Đến một ngày…anh sẽ có em
!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét