Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

SỐNG TỐT HAY KHÔNG TỐT


Nhận xét một cách ngây thơ và đơn giản như trẻ con thì hễ phạm lỗi gì đấy, thì sẽ bị gọi là xấu, và ngược lại thì là tốt
Làm người tốt không phải dễ. Cuộc sống này còn vô vàng sự ích kỉ… Nhưng chỉ có điều là trong cái mớ ích kỉ đó, có mấy ai sống thanh thản. Khi họ thanh thản nghĩa là họ đã bằng lòng với điều mình làm, cũng đồng nghĩa họ chả cần phải sống tốt. Ngược lại khi không thanh thản nghĩa là lòng đang bức rức với điều mình vừa cư xử, vậy là bản thân đang tranh đấu. 




Nghĩ cũng ngộ, người đời hay nói, suy nghĩ nhiều sẽ mau già, vậy hóa ra cái thờ ơ, ít nghĩ lại trẻ hơn àh, nếu vậy thì phải chăng là ta cần sống vô tư ?!

Vậy mà Người lớn lại hay bảo: “Nó trẻ con, trách móc nó chi” hoặc là “chả biết bao giờ nó mới lớn lên được nhỉ?”, ngụ ý chê trách một ai đó.

=> Làm người lớn để chi nhỉ ? Theo nó thì Người lớn có ba loại người: một là xấu, hai là tốt, ba là cả hai ý trên, nhưng ở đời này chả ai là người hoàn hảo, tốt hoàn toàn cả, nên chắc cái số người dở dở ươn ươn, nghĩa là vừa tốt vừa xấu chiếm số đông hơn.

Cuộc sống này vốn dĩ phức tạp khi ta hóa nó phức tạp và… ngược lại, nếu ta muốn nó giản đơn thì cứ việc biến nó thành giản đơn.
* Người lớn sống giản đơn sẽ nhìn một… thành ba (chỉ có trẻ con mới nhìn một thành một)
* Còn người lớn phức tạp sẽ nhìn một… thành mười.

Họ phức tạp chẳng qua vì họ muốn hoàn thiện, đây là quy luật về sự phát triển gì áh, mà trong triết học có nói, nhưng khổ nỗi vốn dĩ cuộc đời này chả bao giờ ngắn gọn, nghĩa là “ 1 là 1” như ý ta, thành ra cứ 1 là phải suy thành n.

Nhân ái, bao dung, tha thứ và sự chịu đựng… Mỗi cái đều có giới hạn của nó. Không ai hoàn hảo, nên không phải ai lúc nào cũng “tràn trề” những thứ đó.

Ta thử một lần sống ích kỉ, thế là ta TỪ CHỐI ngồi nghe một ai đó trút hết cơn bực bội, quạu quọ lên mình ta. Giá như ta RÁNG CHỊU ĐỰNG một tí thì ta hóa “cao thượng, tốt bụng” rồi, nhưng ta chẳng làm được, vì chính bản thân ta cảm thấy không thoải mái… Thế là ta lại về trằn trọc, suy nghĩ… rồi lại già.

Nghĩ ít, nghĩ đơn giản mọi việc, vô tư một tí, dửng dưng một tí và… xấu xa một tí… để mình nhẹ đầu óc rồi sẽ trẻ, đẹp hơn. Bạn có chắc là như vậy không?!

Có cô con dâu kia giỏi quá, nấu ăn cực ngon, việc gia đình, dòng họ lo chu toàn mọi thứ, còn mấy đứa em chồng thì tệ vô cùng. Đám giỗ ông nội sắp đến, thế là bà nội “đè” con dâu này ra chỉ trích thậm tệ, khi cô ấy chậm trễ trong việc lo chuẩn bị đám giỗ bố chồng (chỉ vì cô ta bệnh), trong khi đó mấy đứa em chồng dở tệ ấy thì không bao giờ bị trách móc. Vì vô hình dung, người ta đã gán cho cô con dâu đấy cái mác “toàn diện”, nên tất cả trách nhiệm phải thuộc về cô ta.

Ở đời giỏi quá cũng khổ, dở dở như thế, hóa ra lại hay. Cũng như nghĩ nhiều quá sẽ chuốc khổ cho bản thân, cứ sống vô tư thế biết đâu chừng lại… sống thọ.
Vậy hóa ra chúng ta cần sống… không tốt àh?!

Tôi nghĩ chắc ai đó sẽ la làng lên rằng: “Không phải! Không phải vậy”
Vậy chắc là bạn định nói rằng: “Chúng ta nên dung hòa mỗi thứ, đúng không nhỉ?!”. Sống tốt, sống... xấu!Nghĩa là nên có một chút yêu thương, một chút cao thương, một tí lòng bao dung àh?

Vậy nếu giả như bạn làm được điều đó rồi, và khi bạn đang gặp rắc rối, người khác lại không làm được như vậy với bạn, hẳn bạn buồn lắm. Nhưng vì bạn cao thượng mà, nên bạn sẽ làm đúng y câu mà mọi người hay nói: “cho đi không mong nhận lại”. Bạn có dám chắc là bạn thoải mái hoàn toàn khi không dc nhận lại? 

Nếu có => Bạn quá tốt, tôi không ý kiến (nhưng hơi hiếm dạng người này). Sống tốt, sống... xấu!Nếu không => Bạn đang cao thượng ảo rồi. Nhưng đó mới chính là bạn, là con người.

Thế đấy, sống “xấu” một tí để ta cảm nhận rằng mình vẫn còn iu mình, vẫn còn thương bản thân.
Nếu tôi đưa ra kết luận như thế thì thế nào mọi người cũng bảo rằng: “Chắc nó vừa làm gì xấu, nên cố gắng biện hộ cho mình”.

Ừ, vậy thì tôi sẽ đưa ra một kết luận khác, chúng ta nên sống tốt một tí, => vậy nghĩa là chúng ta lại dung hòa mấy đức tính đó hả? Liệu bạn có chắc là lúc nào bạn cũng luôn luôn muốn “cho nhưng không cần nhận lại”?. 

Nếu có một vài lần bạn vi phạm thì bạn cũng sẽ mang danh là sống “xấu” mà thôi.

Nếu bạn đơn giản, bạn hãy bỏ quên entry này khi đọc xong, còn nếu ngược lại, thì bạn có quyền suy diễn, hay tranh luận thêm bất cứ điều gì.

Riêng tôi, chỉ xin nói: “Vì rằng cuộc sống còn quá chông chênh, nên tôi không thể nào “hoàn thiện” mọi thứ, kể cả bản thân mình”. Nên xin phép nhận mình là một kẻ sống xấu.

Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017

TÌM 1 NGƯỜI NGỦ CHUNG HỢP PHÁP CẢ ĐỜI SAO MÀ KHÓ VẬY?


Sắp bước vào hàng ngũ gái ế mà muốn tìm một người để ngủ chung hợp pháp cả đời sao lại khó đến vậy!

30 tuổi, đã từng có nhiều hình bóng đi qua trong đời, nhưng cho tới giờ em vẫn cô đơn và lẻ loi.

Tình yêu đầu đời ấy còn dạy cho em biết: “Tình yêu như ngọn lửa trong gió, gió thổi bùng ngọn lửa lớn và thổi tắt ngọn lửa nhỏ”. Chẳng trách khoảng cách xa xôi, chẳng trách lòng người dễ đổi, có lẽ chỉ là tình yêu chưa đủ lớn và yêu xa dường như mong manh quá...
Nhưng người đàn ông thứ 2 em yêu đã dạy cho em biết: Đôi khi chỉ có tình yêu thôi chưa đủ để 2 người gắn bó với nhau cả đời. Phũ phàng lắm nhưng vẫn phải thừa nhận, nhiều khi tiền có sức nặng hơn tình!
Một người đàn ông đã từng sống chết yêu em, từng luôn có mặt bên em những lúc em cần, từng đau đớn với nỗi đau của em lại nhanh chóng bỏ em theo một cô nàng mới quen. Cũng phải thôi, anh cần tiền, cô ấy có thể đáp ứng anh. Còn em chỉ cho anh được những lời động viên suông, những cái ôm, những cái nắm tay và ánh mắt dịu dàng.

Em sắp được kết nạp vào hội gái ế của công ty. Không phải em không có người theo đuổi. Không phải em kén chọn. Cũng không phải em sợ lấy chồng, chỉ muốn sống độc thân kiêu hãnh. Hết một ngày làm việc, sau những lúc xả stress với bạn bè, trở lại căn phòng chỉ một mình lẻ bóng, em cũng rất thèm một hơi ấm bàn tay và một bờ vai để bình yên ngả đầu.

Em không cần một người đàn ông đẹp trai, quá tài giỏi, giàu có. Em cũng chẳng cần người điêu luyện trên giường hay yêu em quá cuồng si. Cuộc sống đã dạy em rằng, vợ chồng sống bên nhau còn về lâu về dài và sẽ lắm gian truân sóng gió. Nếu không có sự yêu thương nhau thì đẹp trai, tài giỏi, giàu có cũng chẳng thể ngăn được sự chia lìa. Và tình yêu mãnh liệt sẽ qua đi rất nhanh. Hôn nhân nếu không có sự cảm thông, sẻ chia và tôn trọng lẫn nhau thì khi những si mê nồng nàn ấy qua đi, những rạn vỡ sẽ cứ thế nối tiếp xuất hiện.

Em không cần những bó hoa thơm ngát, những món quà xinh xắn lung linh, những cái hôn nồng nàn ướt át hay những buổi tiệc sinh nhật đầy nến và hoa. Em chỉ cần người đàn ông thấy em bê chậu quần áo nặng thì chạy ngay đến giành bê giúp. Hay thấy em ốm mệt thì xông xáo vào bếp và dọn dẹp nhà cửa. Thấy bậc cửa cao khiến em dắt xe lên xuống khó khăn thì vơ luôn việc đó về mình.

Em không cần chồng em mỗi lần đi công tác ngày nào cũng gọi điện hỏi han đủ thứ, lúc về lại lỉnh kỉnh quà cáp. Em chỉ cần chồng em tập trung làm việc, mong nhanh chóng xong việc về sớm với vợ con.

Em biết cuộc đời này dài lắm, không ai nắm được tay ai từ sáng tới tối nên em không giận đâu khi chồng em “say nắng” vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Em chỉ hy vọng người đàn ông của em trước khi đắm chìm vào một ánh mắt, một vòng tay nào khác thì hãy nghĩ đến em, con và tương lai gia đình để giật mình tỉnh ra mà kịp quay trở về.

Em chỉ ước mong một người chồng thế thôi, giản dị, chân thành, biết thương em để cả đời em có thể yên tâm cuộn mình ngủ chung hợp pháp trong vòng tay đó. Và người đàn ông ấy cũng nguyện ngủ chung giường với em - chỉ mình em, đến trọn đời!

MÌNH THÍCH TRẺ CON



Tối qua lục tủ gấp lại đống quần áo,  nhìn thấy cái khăn len màu xanh dương... tự nhiên nhớ lại một câu chuyện thời sinh viên. Hôm ấy mình ngồi kí túc xá học đan khăn   ( hjhj đua đòi học đan nát thêu thùa tí ấy mà) mấy cô bạn cùng phòng, và mấy anh bận của các cô gái đó.

Ngày xưa mình nhut nhát lắm, lại ít nói, có cậy miệng cả ngày mình cũng chả nói... chứ ko như bây giờ đâu. Các anh thì cứ tha hồ thể hiện tài ăn nói... còn mình thì mình chỉ cười....vì những câu chuyện của những chàng trai mới lớn đó nó không hợp với mình thì phải. Thấy mình không như các cô bạn, họ cứ gợi hết chuyện nọ chuyện kia... sau cùng có 1 anh hỏi:

" Thế em thích gì nhất"
Mình trả lời:
" Em thích những đứa trẻ con"

Các anh quay mặt nhìn nhau hjhjhj. Chả cần nói mình cũng biết họ đang nghĩ gì.....Chúa tha tội cái đầu đen tối. hjhjh

Có gì sai khi người ta thích trẻ con nhỉ? Kiểu mà người khác nhìn và nén tiếng cười: "Ơ, còn trẻ mà tính xa xôi thế?" . 

Ơ hay, có liên quan gì với nhau đâu. Mình từng gặp chán chê những người thích trẻ con, ẵm nựng các kiểu nhưng chả ưa gì em bé. Ừ thì mình ngược lại đó mà. Mình thích trẻ con, tụi nó hơi phiền phức nhưng  mình thích có em bé, nhỏ nhỏ xinh xinh hay khóc và của mình (có thể là của một ai khác nữa, mình không chắc lắm! hâhha).

Hồi đó có  22 tuổi, nhưng mà  cũng không phải quá trẻ trung gì nữa. Chớp mắt là 25, chớp mắt là 28. 28 mà lỡ chưa có con, có buồn không nhỉ? (May sao ở tuổi 28 thì bé Kevil nhà mình đã 3 tuổi, cho dù hơi buồn vì mình phải vừa là cha, vừa là mẹ)

Đang ngồi tưởng tượng  và cười một mình sau này mình sẽ hẹn hò với một anh nào đó và dưới ánh nến vàng bên cạnh đĩa tôm hùm, anh ấy hỏi mình thích gì?

Thế là ngay lần hẹn đầu tiên, mình bảo thích trẻ con. Hẳn là anh sẽ hoảng hồn xách dép chạy lẹ: "Vớ vẩn, dở hơi đâu mà dính vào cái con điên ẩm ương, anh còn muốn tự do rong chơi mà". hahahaa 

Càng nghĩ càng buồn cười... đến nỗi thằng em bên phòng chạy sang hỏi " Chị xem phim hài à", thấy mình đang ngồi gấp quần áo, nó ngạc nhiên bảo " Chị dạo này....có vấn đề gì ko đấy...gấp quần áo mà cũng cười" 

 Tưởng tượng thế này làm mình nhớ đến một người chị làm cùng ngân hàng cũ. Ngày chị ấy phát hiện có thai, gọi điện cho bạn trai và hỏi làm thế nào bây giờ, anh bạn trai đã trả lời: "Tùy em thôi. Anh thì anh muốn giữ…".


Mình nghĩ kiếp trước, trước nữa, hẳn chị cũng tích đức nhiều, kiếp này mới gặp được may mắn như thế. Có thể bầu bì, em bé rồi, chị mất đi nhiều cơ hội trong cuộc sống, phải ở nhà, phải ngồi nghe những cô, những chị nữ quyền khác tung hê về chuyện bình đẳng giới, rằng chị "bị lừa" vào con đường làm mẹ, làm vợ, rằng đúng ra chị còn trẻ, có thể thỏa sức bay bổng, tự do tiến thân…


Thế người ta không biết rằng mỗi con người, bất kể nam hay nữ, đều là một người mẹ à? Cái thiên chức đó, chẳng qua là phụ nữ may mắn hơn nam giới nên có nhiều hơn một chút thôi. Mà ông trời có cho không ai cái gì. Nhiều hơn thì khổ hơn rồi từ cái khổ mà có người đả đảo, có người mỉm cười an yên. Sao cũng được.


Ai nói gì đi nữa, mình vẫn tin việc sinh nở của phụ nữ là phiên bản của việc Đấng ở trên tạo ra thế giới. Mình nói ai cũng có thiên chức làm mẹ vì mình chưa từng gặp ai không mong muốn tạo ra một thứ gì đó và để lại một thứ gì đó. Tầm thường thì là cái nhà, công ty, cao siêu thì là tác phẩm để đời. 


Nghe qua có vẻ hơi triết lý một chút nhưng là vậy, là ước muốn đơn giản vậy thôi . Sau này cũng có những người bạn của mình, họ vẫn sợ lấy vợ và sinh con. Họ sợ họ ko lo được, và ko biết dạy dỗ thế nào.  Có gì đâu mà không biết. Không ai sinh ra là biết hết cái gì.

 Sân si làm gì mà so sánh mục đích sống của đời nhau. Chắc gì đời mình đã có ý nghĩa hơn đời của bà già bới rác nuôi cháu gái ngoài chợ kia. Người ta sinh ra ở cuộc đời này, ai cũng có một ý nghĩa, ai cũng là một "người mẹ" và có những cuộc vượt cạn nào cũng là đau đớn.

Có thể mình sai và là thành phần chậm tiến của thế giới, phần tử cốt cán đẩy lùi cuộc đấu tranh bình đẳng giới (mặc dù mỗi ngày mình ra rả cãi nhau vớ vẩn cho bình đẳng).

 Nhưng thực lòng, mình chẳng biết nam là gì, nữ là gì. Chỉ có con người với nhau mà sống, chỉ cần làm điều mình thích. Thích làm tổng thống hay thích làm mẹ đều dễ thương cả.

Đến bây giờ, mình vẫn không hiểu được vì sao tồn tại những người phụ nữ biểu tình đòi lương bằng nhau nhưng đến lúc tàu chìm lại gào lên "Lady first". 

Sinh mạng nào cũng là sinh mạng, người nào cũng như nhau, sao đàn ông lại phải nhường? Còn nếu bảo là do phụ nữ sức yếu hơn, không chen lấn được khi có tai nạn… Ừ thì sức yếu hơn, lương thấp hơn là đúng rồi... kêu ca gì nhỉ? Đã công bằng thì công bằng cho hẳn. 

Nói như Aristotle có lẽ là: "Điều bất công nhất là khi cố gắng làm cho sự bất công trở nên công bằng". Mình chỉ thấy lạ khi người ta dẫn dụ phụ nữ đạt được quyền hành bằng cách chối bỏ quyền năng của mình và mình buồn khi phụ nữ tin vào điều đó.

Có lẽ mình sai. Dù sao đi nữa, mình cũng chỉ mong có ít nhất 3 đứa con và một ai đó yêu thương tụi nó cùng với mình. Một anh nào đó sẽ không xách dép chạy khi mình nói: "Em thích con cái"