Thứ Năm, 24 tháng 11, 2016

1 ĐÊM MẤT NGỦ



                                                 
Hà Nội những ngày buồn đến trống vắng, mình không còn thấy cái sự đau đầu hành hạ mình, không còn thấy cái sự mệt mỏi đâu cả, tất cả chẳng giống như mọi ngày vẫn thế... hơn lúc nào hết mình thấy yêu cái sự ồn ã như lúc này, nếu phải ở một không gian nhỏ, có lẽ mình sẽ không đủ sáng suốt, không đủ minh mẫn để lựa chọn cuộc sống này.

Có đôi khi mình đã lạnh lùng quá....đôi khi mình đã bất cần quá, đôi khi mình đã khắt khe quá, đôi khi mình chưa mở lòng. Nhưng hơn tất cảđể thấy mình đã lớn, lớn cho trái tim không phải trọn vẹn không chút sứt mẻ, lớn cho tin yêu lớn lên trong trái tim này.

Có đôi khi mình đã nhìn mọi thứ thật khó khăn, nhìn tất cả với con mắt ác nghiệt,nhưng để mình biết rằng, hơn lúc nào hết mình cần lắm 1 bàn tay, mình  cần lắm một bờ vai, mình  cần lắm 1 trái tim, mình cần lắm 1 tâm hồn. Để mình biết mình yêu người, để mình biết trái tim mình đang rộng mở, để mình biết có đôi khi cần lắm sự tĩnh lặng riêng cho riêng mình.


Đã bao lần mình lang thang đâu đó, rời xa cuộc sống ồn ã thành phố để tìm cho mình khoảng lặng riêng, tìm cho mình những gì được gọibình yên để cố xua đi sự bon chen xô bồ đang hút mình đi từng ngày. Và để mình biết chính trong cái ồn ã này, mình tìm thấy mình, tìm thấy sự vươn lên không dừng bước, tìm thấy trái tim nóng hổi tin yêu nhưng bao bọc bởi sự nghi ngờ, mình tìm thấy im lặng khi xung quanhtiếng XONE FM ầm ĩ,sự vui nhộn đâu đó tưởng như rất xa, rất xa.

Có vài lần mình đã phán quyết cuộc sống này quá khó khăn, có vài lần mình đã phán quyết ngừơi thật khó tính, có vài lần mình đã tự khắt khe với chính những gì mình thương yêu một cách quá đáng, có vài lần mình đã tựm tổn thương chính mình, và đểm đau hơn trái tim ai đó. Nhưng sao cơ, chính lòng mình đã trùng lại cho sự toan tính, trùng lại cho rộng mở, trùng lại cho tìm thấy sự yên bình, và mình hiểu rằng mình đã thực sự may mắn khi được sống cuộc sống này.

Đôi khi mình đã bất cần sẵn sàng từ bỏ tất cả. Đôi khi mình đã sống không niềm tin, đôi khi mình tưởng chừng có thểm tất cả mà không cần suy nghĩ, đôi khi mình đã phá đi chính cái rào cản chuẩn mực nơi mình.


Đôi khi mình đã cố gào lên rằng mình dũng cảm, mình mạnh mẽ lắm, mình có thểm tất cả, đôi khi mình đã run rẩy trong cứng cỏi, mệt mỏi trong vẻ mặt đanh lại, gục ngã trong sự tiến lên.

Mình biết sau đó bao đau lòng,bao dằn vặt,bao mệt mỏi trong mình cho cuộc sống


Cuối cùng thì mình lại đau lòng cho chính những điều đã qua. Tự hỏi mình đã được gì sau cuộc sống dài trong bon chen giả dối này. Tìm cho mình một tấm chân tình, tìm cho mình sự tin yêu chân thật. Tìm được gì sau những gì đã qua, tìm được gì sau tất cả ra đi trong tiếng thở của thời gian, trong sự sang mùa, trong trời nắng mưa gió lạnh.

Đôi khi mình tìm cho mình sự yên bình nhỏ nhoi qua những khung cửa sổ nhỏ, tìm cho mình sự lặng lẽ trên cánh đồng đầy gió, tìm cho mình trái tim nhỏ còn lại chỉ cho riêng mình. Vậy đấy, mình đang sống cho chính tớ phải không? Ai sẽ trả lời câu hỏi mình vẫn đeo đuổi, tìm đâu để thấy tim mình thật sự yên bình.

  Mình viết những dòng này cho chính những suy nghĩ đối lập trong mình, cho chính niềm yêu mình vẫn ấp ủ, cho trái tim mà mình tin mình thuộc về, cho cuộc sống mình mỗi ngày, cho ai đó một phần của cuộc sống.