Mình từng được xem một đoạn flash ngắn, là những hình
ảnh chuyển động khắc họa một bé trai và một bé gái với vali, những toa xe lửa,
đường ray, tất cả đều có màu vàng úa. Đó là lần đầu mình đọc "Chuyến xe
cuộc đời", ví cuộc đời là một chuyến xe và tất cả chúng ta là hành khách
trên chuyến tàu cuộc đời ấy.
Lần thứ hai mình đọc thấy sự so sánh này qua một lá
thư chia tay của một người chị. Và lần thứ ba, rồi thứ tư,.. mình lại tìm thấy
nó ở nơi các trang blog. Đọc nhiều lần như thế nhưng mỗi lúc nó lại mang về cho
mình những cảm nghiệm riêng, thật lắng đọng và ưu tư.
Ở lần đầu tiên, mình chỉ đơn giản bị lôi cuốn bởi âm
nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng, với những lời văn đầy xúc cảm. Và một chút suy nghĩ
là lạ khi khám phá ra sự so sánh thú vị ấy.
Ở lần thứ hai, lồng vào những câu văn đầy xúc cảm ấy
là sự chia tay, mình xúc động, thật sự xúc động lắm, nó đã làm cho khóe mắt
mình cay cay.
"Có người khi xuống tàu đã để lại cho mình nỗi
nhớ khôn nguôi"
"Ta ngỡ ngàng vì có những vị hành khách mà mình
thương mến lại ngồi trên một toa xe khác, và để ta bơ vơ trong suốt cả chuyến
đi".
"Vĩnh biệt tất cả bạn bè tôi từng gặp hẳn là điều
đau đớn... để những người thân một mình hẳn là buồn đau".
Và ở những lần đọc tiếp theo, mình đã cảm nhận thấy cả
một hành trình cuộc sống của chúng ta đã được diễn tả thật đầy đủ chỉ trong vỏn
vẹn vài câu chữ. Mình thấy ở đó trọn vẹn những cung bậc cảm xúc của cuộc sống,
vui với những khởi đầu mới, hài lòng với những sự gặp gỡ, buồn bã với sự chia
tay, luyến tiếc những khoảnh khắc và cả những nỗi ưu sầu, cô đơn và đau đớn
nữa.
Cuộc sống đã được mình phân ra làm ba giai đoạn và
mình đã có những suy nghĩ thế này:
Quá khứ là tiếng thở dài tiếc nuối.
Có ai không tiếc nuối những gì đã qua, có ai không nhớ
về những kỷ niệm, những hồi ức, dẫu cho nó buồn hay vui. Chúng ta đôi khi muốn
những hạt bụi thời gian phủ lấp đi những quá khứ không vui, những hồi ức không
đẹp, chúng ta muốn quên nhưng càng cố quên lại càng nhớ. Mình từng nhiều lần
ước rằng, giá như mình được quay lại, có thể mình sẽ làm khác, có thể mình sẽ
hành động khác và có thể mình sẽ sống khác... Thế nhưng, bây giờ chỉ còn là
những tiếng thở dài, thở dài tiếc nuối.
Quá khứ đã trôi qua, có níu kéo cũng không được, có
tìm quên cũng khó khăn, thôi thì cất nó vào ngăn của ký ức, đặt những điều
không vui xuống tận cùng đáy suy nghĩ, đặt những điều ta vui, ta hài lòng lên
phía trên và hãy tiếp tục sống với hiện tại, chỉ thi thoảng nhớ lại ta sẽ bắt
gặp trước tiên là những niềm vui, sống lại với những kỷ niệm đẹp và biết đâu ta
sẽ không kịp nhớ đến những nỗi buồn thì ta lại phải sống tiếp tục với hiện tại.
Đó chỉ là một cách để né tránh, nhưng thực tế của cuộc sống luôn khiến ta phải
nhớ về những điều không muốn nhớ. Vì thế mình hãy học cách biết lạc quan trong
những nỗi buồn, biết đứng lên từ những thất bại, biết hy vọng từ trong chính sự
thất vọng...
Hiện tại là hành trình
Con đường cuộc sống do mỗi người tự lựa chọn, mình
luôn nghĩ đến hình ảnh tất cả chúng ta cùng đang bước đi trên một con đường,
nhưng sau đó có một vài người sẽ rẽ vào những lối rẽ khác, hay có người đứng
sững lại, họ không cùng mình đi tiếp nữa. Hay như hình ảnh của một chuyến tàu,
mình không biết những người bạn của mình sẽ xuống ga nào, có những người mình
thương mến lại không cùng đồng hành với mình.
Cuộc sống là thế, gặp gỡ và chia
ly, có khi là chia ly trong niềm vui, vui vì quyết định đúng đắn, vui vì tin
rằng sẽ có ngày gặp lại trong niềm vui của sự thành công. Nhưng cũng có khi
chia ly trong sự nuối tiếc, bất lực khi nhìn thấy những người bạn đang đi một
con ghồ ghề, đầy bất trắc, buồn khi thấy sự lựa chọn sai lầm, nhưng không sao
khuyên được.
Mình sợ lắm giây phút khi chỉ còn lại một mình trên
con đường rộng lớn thênh thang, đôi bàn tay lạc lõng, đôi chân bước đi trong vô
định, mình sợ cái cảm giác không tìm thấy phương hướng, không biết rẽ theo ngả
nào. Vì thế, mình cần lắm những đôi bàn tay nắm lấy nhau chia sẻ, những người
bạn cùng tiến bước, cùng đồng hành. Hành trang mình mang theo trong cuộc đời
này là tình thân bạn bè, sự ấm áp gia đình, tất cả sẽ mang lại sự cảm thông
trong những lúc mình chới với nhất.
Tương lai là những ánh bình minh
Sự lạc quan, niềm hy vọng luôn không thể thiếu trong
suy nghĩ của mỗi người. Chúng ta hãy sống ngày hôm qua và ngày hôm nay thật đầy
đủ ý nghĩa, sống hết mình, yêu hết mình, để rồi ngày mai của chúng ta sẽ chỉ là
những niềm vui, tìm kiếm sự tươi mới, không còn những luyến tiếc của những ngày
đã qua.
Có những người chỉ sống vì quá khứ, có những người
sống chỉ biết hiện tại và cũng có những người sống chỉ nhìn vào tương lai. Thế
thì quá khứ, hiện tại, tương lai, cái nào là quan trọng nhất?
Câu trả lời của mình là hiện tại, vì nếu bạn biết sống
tốt ở hiện tại thì tương lai bạn sẽ không phải quay đầu nhìn lại tiếc nuối. Bạn
sẽ không có những hồi ức buồn trong quá khứ nữa, tất cả cuộc sống của bạn sẽ
tràn ngập niềm vui và cảm xúc thăng hoa.
Và mình cũng luôn tin tưởng rằng, điểm dừng cuối cùng
của cuộc sống tất cả chúng ta sẽ gặp lại nhau, như chuyến tàu sẽ dừng ở nhà ga
trung tâm. Và khi đó mỗi một người trong chúng ta sẽ nhận ra rằng mình cũng đã
góp phần giúp ích cho hành trình của nhau và làm cho hành trang cuộc sống ngày
càng phong phú hơn.
Hình như mình viết entry mới lúc nào cũng vào lúc trời
mưa. Bài viết dành tặng cho tất cả những người bạn đang sắp có sự lựa chọn và
thay đổi cho cuộc sống. Cầu mong mọi điều tốt đẹp đến với những người thân quen
của mình.
qua khu chi tao cho dau buon stress, hien tai chi lam cho ta giam chan tai cho, doi pho voi cuoc com ao moi ngay. tuong lai kich thich , dong luc, lao vao cuoc song ,thang tien day moi la tu duy cua trieu phu day
Trả lờiXóa