Những
năm tháng phải lòng, yêu đương, cuồng nhiệt đã trôi qua sau lưng lúc
nào không nhận ra. Đàn bà ba mươi có hai cuộc sống. Một là gia đình, một
là khao khát.
Gia
đình tức là có nơi về, yêu thương con, chăm sóc chồng, vun vén cuộc
sống ít vui – nhiều lo âu. Những người phụ nữ ba mươi tất bật, bình yên
và quyến rũ bởi đầy đặn, bởi từng trải, bởi thành tựu và yêu thương. Có
những người quyến rũ được kẻ khác bằng cả vẻ đảm đương, an phận của
mình, thật lạ!
Đôi khi tôi tự hỏi tôi là ai?
Đàn bà ba mươi có quyền làm những gì tuổi hai mươi mơ ước chăng , có chứ . Có quyền lực sai khiến bằng một ánh mắt, một lời nói .
Có thể thanh thản từ chối vì biết mình là ai, cũng biết tiếc nuối bởi
đủ từng trải để hiểu thế nào là hạnh phúc. Biết cách lý giải cho mọi cảm
xúc, biết cách đẹp, biết đàn ông cần gì.
Dường
như đến tuổi ba mươi, đàn bà biết cách yêu, biết cách nồng nàn. Thứ
nồng nàn đích thực mà tuổi thanh xuân không bao giờ chạm tay tới nổi.
Những người đàn bà đang đi tới tuổi ba mươi thường hoảng hốt , những người đàn bà vượt qua tuổi ba mươi rồi thường bình yên.
Bởi
hiểu ra không giống như xưa, chúng ta không còn lầm lẫn giữa nhan sắc
và tuổi trẻ. Và người phụ nữ nhận ra mình đẹp bắt đầu từ tuổi ba mươi , tự tin rằng những người đàn ông mình cần là những người nhận ra được người đẹp bên trong người đàn bà.
Tuần
trước ngồi thương thảo hợp đồng với đối tác, bất ngờ người đàn ông thú
nhận, tôi chỉ bị quyến rũ bởi những người đàn bà có năng lực, có đầu óc . Vì chúng tôi đến độ tuổi này, biết chúng tôi cần gì.
Thì
ra đàn ông cũng đã phân biệt, thứ nhan sắc họ thèm và thứ nhan sắc họ
cần. Đàn ông có lẽ đã như nhau, tôi thèm có được hoa hậu, nhưng tôi cần
một người đàn bà đích thực ở bên.
Vậy
còn điều gì đàn bà ba mươi đã thua kém chính mình khi đôi mươi? Có lẽ
đó là quyền lực thanh xuân, thứ quyền lực mà đàn bà ba mươi cố tình
không muốn nhắc đến nhất.
Lúc
đôi mươi tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài, thật rộng và nhảy nhót,
tôi thật gợi cảm. Lúc ba mươi nếu tôi vẫn nhảy nhót trong một chiếc sơ
mi dài và thủng, tôi thật lập dị và gớm ghiếc.
Lúc
đôi mươi tôi có quyền không son phấn ra phố, buộc tóc đuôi gà, ngồi lơ
đãng bên bờ hồ tưởng tượng những lãng mạn. Lúc ba mươi, không son phấn
là một cách bất lịch sự,
Vì
năm tháng đã trôi qua lặng yên, có thứ đã đến, như thành đạt, như từng
trải, như tiền. Nhưng có thứ không níu nổi, như tuổi trẻ. Đàn bà ba mươi
tối kỵ ngồi một mình, nghĩ một mình, làm một mình, và sống quạnh hiu.
Có
một cuốn sách đầu đề là “Đàn bà ba mươi mới đẹp”, trong đó nói, cái đẹp
tới từ sự độc lập, bởi họ dũng cảm và từng trải. Cái đẹp ba mươi cũng
đến từ tình yêu và sự tự tin khi vứt bỏ tình yêu. Và sách nói, đàn bà
càng ba mươi, càng dễ buông tay khỏi ái tình.
Tôi nghĩ những điều đó hợp lý, khi phụ nữ nhận ra họ càng quý giá, họ càng khó có cơ hội ngã vào đời người đàn ông.
Đàn
bà ba mươi không yêu nổi người đã tha thiết yêu khi mười tám. Lại khao
khát kết hôn với người chồng mà khi mười tám có đánh chết cũng không
muốn lấy .
Có người bảo, đó là bởi đàn bà đã thực tế hơn thiếu nữ, hiểu mình muốn
gì. Tôi thì cho rằng đó là bởi người đàn bà ba mươi đã nếm đủ những đòn
đau của cuộc sống, trong tình yêu và hôn nhân, họ sợ tương lai nhưng họ
còn sợ quá khứ hơn!
Sách
nói đàn bà ba mươi chỉ mơ hai thứ, chưa chồng thì mơ yêu đương nhiều
hơn, có chồng thì mơ tiền nhiều hơn. Đàn bà ba mươi chỉ có yêu và tiền.
Báo chí dành cho tuổi ba mươi thường là tạp chí tiêu dùng thời thượng
hoặc mục tâm sự tình duyên éo le. Để đàn bà ba mươi tiêu những lo âu vào
đó.
.
Ba mươi là lúc chấp nhận những thay đổi mà cuộc đời dành cho ta, không
kháng cự, chỉ uyển chuyển lợi dụng để những đổi thay cuộc đời biến thành
động lực để ta đi tới.
Tôi
nghĩ người đàn bà ba mươi có năng lực hay không, chỉ phân biệt bởi điểm
đó, bởi lúc vượt qua trắc trở khó khăn. Chứ không phải những người phụ
nữ có xe đẹp nhà đẹp, chồng đẹp con cũng đẹp là người có năng lực , chỉ nên gọi họ là người phụ nữ may mắn mà thôi.
Đàn
bà ba mươi đã thoát ra được những viển vông tuổi đôi mươi. Họ không cần
lãng mạn, một sự ấm áp, một khoảnh khắc đẹp, mà mong muốn sở hữu, muốn
có con, có người tình, những điều có thật trong đời .
Mơ ước của tuổi ba mươi đã thật hơn, đã không còn chỉ là mơ ước. Nên
nhiều người đàn bà không nhận ra, tuổi đôi mươi rất ngại tới nhà bạn
trai, tuổi ba mươi muốn để lại bàn chải đánh răng buổi sáng trong nhà
bạn trai, muốn để lọ nước hoa, chai sữa tắm có mùi yêu thích ở lại nhà
người yêu .
Như khi đàn bà đi, điều gì đó còn ở lại.
Bạn
tôi nói, khi chia tay người yêu, đi khỏi đời nhau, cái cô ấy tiếc nhất
không phải là anh bạn trai, mà là chai sữa tắm mùi vỏ cam còn để lại ở
nhà anh kia. Cô ấy thích mùi vỏ cam, và với đàn bà ba mươi, chia tay
nhau, thì đàn ông không còn giá trị bằng một chai sữa tắm. Mặc dù cô ấy
có tiền để bất cứ lúc nào mua một chai sữa tắm khác như thế.
À, có lẽ không phải đàn ông không còn giá trị, mà bởi đàn bà ba mươi yêu ghét rạch ròi.
Hình như ba mươi là lúc đàn bà mới bắt đầu cuộc sống đích thực đàn bà?
Cảm ơn những mùi hương Elizabeth Arden, đã miêu tả đàn bà ba mươi hoàn hảo hơn một nước hoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét