Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

KHI JENNIFER 30 TUỔI


(Chuẩn bị đi sinh nhật Nhung)

Thấm thoát mà đã ngấp nghé tuổi băm lúc nào không hay, cũng như ngày xưa khi còn bé, mỗi khi nghe bài hát "Phượng hồng" có câu: "
Cành phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám", chợt hỏi khi nào mình đến tuổi phượng hồng. Thời cấp ba đi qua vẫn thấy mình con nít lắm, những mùa thi nối tiếp nên tuổi mười tám lặng thầm cũng lặng lẽ trôi xa.

Học và ra trường dấn thân vào dòng đời, vật vã những năm tháng đầu đời để tìm chỗ đứng. Dòng đời cứ thế trôi, cũng có lúc chòng chành rồi có lúc bình an, ngoảnh lại tuổi hai mươi cũng vụt trôi như mười tám thuở nào.


Tuôỉ 30 nghe thời gian vút qua vai thấm thoát đủ để cảm nhận mình không còn trẻ nữa. Tuổi 30 người ta biết nhìn lại mình và nhận ra rằng không phải việc gì cũng làm được. Khi ngọn lửa tuổi hai mươi tắt dần, ta bắt đầu thận trọng cho từng bước đi. Tuổi 30 bắt đầu đi bằng đôi chân chậm nhưng cái đầu phải suy nghĩ nhiều hơn.

30 tuổi, luôn nhận được câu hỏi " Em lấy chồng chưa? " không còn câu hỏi " Em đã có người yêu chưa?"

30 luôn bị những lời thúc bách lấy chồng của ba mẹ, họ hàng. Và không hiểu sao, ông tơ bà nguyệt giữa chốn đời thường xuất hiện khắp nơi. Người muốn làm mai mối cho người em, cho một người quen biết xa xôi nào đó. 

30 tuổi có lẽ sắp được mọi người phong là nữ hoàng vương quốc ế? Giữa ế và sự đi tìm người đàn ông mà mình cảm nhận là đủ để chung bước trong cuộc đời có khác nhau không nhỉ? Một lần tôi hơi choáng khi có người bạn nói “ Tôi không còn sự lựa chọn “. Tôi không cảm thấy vậy, có lẽ cuộc sống hiện đại nâng cái tôi, sự tự do để tìm ra cho mình sự hoàn thiện của cảm xúc, tôi vẫn không thích kết hôn vì đơn giản cái tuổi của mình đã đến lúc phải kết hôn, như vậy thà kết hôn với công việc còn hơn.

30 tuổi, kinh nghiệm cuộc sống, nỗi đau của tình yêu làm tâm hồn mình trở nên sâu lắng. Sự sâu lắng có thể làm người đàn bà trẻ con trong tôi tôi chững chạc hơn, sâu sắc hơn, nhưng cũng có lúc làm tôi chơi vơi trong cái tột cùng của cái gọi là " sâu lắng" đó. 

30 tuổi, cái tuổi quá đủ nhận biết, để hấp dẫn được nhiều người thật dễ dàng, nhưng để tìm được cho mình một tâm hồn và níu giữ tâm hồn đó bên mình thật khó biết bao. Trò chơi hấp dẫn, cái tôi trẻ con của người con gái không còn nữa. 

30 tuổi, bạn có thể đọc rõ ràng , lý giải được rõ ràng từng nhịp điệu cảm xúc trong tâm hồn bạn, nó từ đâu đến, vì sao nó đến. Nó không còn là sự vô hình nữa. Cảm xúc không phải là cái bồng bềnh, mờ ảo, và dễ tan biến như áng mây. Nó hiện hữu và đọng lại những dư âm. 

30 tuổi, bạn biết được chính xác người đàn ông của bạn, bạn biết được chính xác họ đến với bạn vì lẽ gì? Sẽ không còn những câu hỏi vu vơ, những điều không thể lý giải được trong khúc mắc tình cảm. Bạn cầm cự nỗi đau và bước qua nó cũng dứt khoát hơn. Ranh giới giữa cái nên và không nên, hiện lên rất rõ ràng. nhưng có lẽ vì thế, việc kết hôn ở tuổi 30 sẽ khó hơn tuổi 20.

 20 tuổi, yêu là lấy, tuổi 30 dò xét hơn, khó tính hơn.


Cái tuổi 30, không phải không vội vàng và sốt ruột, không phải không có những giây phút chạnh lòng nhưng phụ nữ cần người đàn ông mình yêu.
Tuổi 30 yêu bằng tình yêu chậm chạp nhưng lại xót xa nỗi nhớ quá dài.
Tuổi 30 yêu bằng lý trí nhưng khổ đau bằng cả con tim.
Tuổi 30 muốn quay đầu vào bờ nhưng sẽ khó tìm bến đậu.
Tuổi 30 đủ để nhìn lại thấy mình không còn thời gian để phạm sai lầm vì sẽ không còn cơ hội sửa chữa.
Tuổi 30 cần lắm sự bao dung.


Tuổi 30 bắt đầu mơ về một mái ấm gia đình. Tuổi đủ để nghiệm ra rằng một nửa của mình không phải vì người đó hoàn hảo mà vì người ấy biết sẻ chia và phù hợp với mình. Một người không phải là hoàn hảo mà ta vẫn yêu, để rồi khi người đã xa khiến ta buồn héo hắt. Tuổi 30 mới cảm nhận hết thế nào là xót xa, mất mát.

Tuổi 30 bắt đầu cảm nhận được cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa nếu như không có được tình yêu và hạnh phúc bên mình. Và đến lúc nhận ra rằng hạnh phúc phải là sự sẻ chia, một gia đình và những đứa con, trái tim của con người còn mong gì hơn thế.


1 nhận xét: