Chiều nay, đi cà phê chờ 1 nguời bạn, có gã đàn ông ngày xưa đã từng là khách hàng quen bên ngân hàng cũ mình làm... thấy mình ngồi một
mình , gã "ngoắc" mình lại hỏi chuyện.
Gã có mùi nước hoa đắt
tiền và chiếc nhẫn hột xoàn trên tay sành điệu. Dáng vẻ lịch lãm chẳng khác gì
một đại gia. Gã nhìn mình chăm chú ngồi xuống ghế bên cạnh mình. Qua vài câu thăm hỏi,khen xinh, khen năng động.... đủ mấy cái câu nghe chỉ thấy nhão nhoét... không thấy có 1 chút chiều sâu.... rồi gã tỏ vẻ
thông cảm với hoàn cảnh mình ( nghĩ chắc mình đang chờ gã làm chiếc phao cứu vớt.) haizz nên gã mới nói giờ đã có anh, muốn gì cứ chia sẻ, anh sẵn sàng giúp
đỡ. Chẳng biết sao vừa nhìn thấy em là anh có cảm tình ngay". hahâha, (đúng là lại tua đi tua lại mấy bài cũ rích)
Miệng nói mà cặp mắt gã cứ dán
vào cổ áo mình. Nói đoạn, gã rút điện thoại vội vàng xin số. Mình giả vờ
bảo máy vừa làm rơi xuống nước. Đúng lúc đó bạn mình tới. Gã hụt hẫng, ngồi thêm chừng 5 phút thì gọi tính
tiền ra về. Mình quan sát thấy nét mặt gã không mấy vui. Chắc gã nghĩ mình đỏng
đảnh, người như gã mà mình dám chối từ hahahaha
Trong cuộc đời mình, mình đã bao
giờ bị cám dỗ bởi uy lực của đồng tiền chưa? Tiền thì chẳng có ai chê hết, nhưng chỉ vì mấy tờ tiền xanh đỏ mê hoặc kia mà tàn cuộc vui mình bị người ta đá
như trái bóng lăn lóc bên vệ đường sao???
Vì khi đến có ai nói với mình, họ
sẽ bảo bọc mình trong bao lâu? Nhan sắc của mình chắc gì nó chịu theo em mãi? Rồi mình thế nào đây? Lại tìm nơi khác nương náu à? Sống như vậy em có vui không?
Bạn bè bảo đã bao nhiêu tuổi rồi? Ngồi chờ đợi một tình yêu chân thành, lãng
mạn có lãng phí tuổi xuân không? Sao không chấp nhận lấy ai đó cho rồi. Hai
người vẫn tốt hơn một. Mình nghe người ta nói: con gái không nên lấy người mình
yêu. Khổ lắm! Mình thì muốn lấy luôn người mình yêu và yêu mình, khó nhỉ?
Mình nhớ có lần, cô bạn giới thiệu
một anh chàng cho em làm quen, cũng đẹp trai đó chứ!Nhưng chỉ mới sau vài câu
trò chuyện, tự nhiên mình nghĩ nếu đang ngồi nhà đọc một quyển sách hay, có lẽ mình sẽ vui hơn và không vô vị như bây giờ. Suy nghĩ kiểu thế nên đến giờ mình vẫn cô
độc!
Hiện tại mình thấy yêu cục cưng bé nhỏ mình nhất thôi, yêu bầu trời tự do của mình. Mỗi buổi sáng, mình được nhâm nhi ly
cà phê, thong thả ra vườn hít thở không khí trong lành, tất tả lo
bữa sáng cho bé Kevin, chở con đi học, nấu những món ăn thật ngon... hay đêm về chẳng phải chờ cửa ai đó rồi
hờn giận, ghen tuông...
Mình nghĩ mình đang may mắn đó chứ! Dù em vẫn bị miệng đời thách thức.
"Ế" đến nơi còn kén cá chọn canh
Thiên hạ muôn đời vẫn thế. Còn mình cứ sống vui với những gì mình đã chọn, có chắc sau khi kết hôn với nguoi ko yêu chỉ để có tiếng ko ế chồng sẽ được trọn đời
hạnh phúc, còn những ai "độc thân vui tính" như mình thì gọi là thiếu
sót niềm vui?
Biết đâu, nay mai kia người yêu mình xuất hiện, anh sẽ mang "yêu thương chân thành" đến cho mình, hai đứa
sẽ yêu nhau mặn nồng, say đắm... Rồi em sẽ lấy anh làm chồng, sẽ mang trách
nhiệm người vợ, người mẹ lên vai, vui vẻ tình nguyện lao theo cái vòng xoáy
kia. Hay có thể, anh sẽ chẳng bao giờ đến... thì đã sao?
Ngoài kia, hoa vẫn nở, lá vẫn
xanh, mặt trời vẫn mọc... và em vẫn là em đấy thôi! Có gì đâu mà ngại ngùng kia
chứ!
Thích nhất câu 'và em vẫn là em đấy thôi!' sống với người ko hợp (tính cách, tâm hồn) thì khổ nhiều hơn là sướng! Anh ấy có thể đến cùng với 'yêu thương chân thành' có đủ ko em hay bắt buộc phải 'mặn nồng, say đắm'. Tự nhiên thấy cái vế thứ hai sao giờ nó không tồn tại nữa nhỉ?
Trả lờiXóa