Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

ÂU MỸ KHÁC VIỆT NAM LÀ ĐÂY


Hôm nọ đi công tác về Hải Dương, mình vô tình nhìn thấy bức ảnh chụp đại gia đình ở nhà ngừoi bạn. Họ hàng nhà họ mà tề tựu đông đủ thì đội ngũ con lai mắt xanh tóc vàng có mà không thiếu. Châu Á có, châu Âu cũng có.

Phải nói là trước lúc chụp ảnh thì đại gia đình vô cùng nhốn nháo. Trẻ con chạy lung tung khắp nơi khóc, cười chí chóe. Những ông bố Tây thì khoanh tay đứng nhìn con từ xa và có vấn đề gì là dùng thứ tiếng của nước đó bảo ban con. Khi nó hiểu, thì ngã tự đứng dậy. Khóc chán thì thôi khóc. Hoặc bố Tây bế và cho con ăn sữa, thay quần cho con khi chúng ị.

Những bà mẹ VN có chồng Tây thì đứng một góc hút thuốc lá.
Này nhé, còn những ông bố Việt Nam thì buồn cười kinh khủng. Ông thì đút tay túi áo, ông vẫn chưa xỏ được giầy vì say quá. Ông nằm ngáy khò khò sau bữa rượu no nê. Ông thì túm năm tụm ba đánh bài sát phạt nhau. Ông thủng thẳng pha ấm trà ngồi ngâm nghi. Ông đánh cờ tướng. Ông thì quát vợ sao lại để con ngã sứt chân sứt tay.

Còn các bà vợ Việt Nam anh hùng thì người bê chén đĩa đi dọn rửa, người đút cho con ăn. Người bế con rồi tranh thủ buôn chuyện với mấy bà cũng đang bế con. Tay bình sữa, hoặc cho con bú mớm. Thay tã, thay quần áo, rửa đít, đổ bô.

Nghịch lý là thế nhưng chẳng ông đàn ông Việt Nam nào biết và bà vợ Việt Nam nào muốn thay đổi cả. Hoặc là các ông ấy có biết và các bà cũng muốn thay đổi nhỉ?


Đến lúc chụp ảnh thì từng đôi vợ chồng của từng châu lục sát cánh bên nhau trong những bức ảnh. Nói là sát cánh thôi. Nhưng hầu hết vợ chồng châu Á thì vợ đứng một nơi chồng một nẻo. Vợ tay ẵm con. Dỗ con nhìn vào ống kính. Đứa nghe lời, đứa khóc chu chéo. Còn chồng Việt Nam đút tay túi quần túi áo nhoẻn miệng cười với ống kính.


Có một điều rất đáng yêu, đáng nhớ mình nhìn ra là cho dù những ông bố Tây bế con thì vợ chồng họ luôn đứng gần nhau. Và bàn tay trái hay tay phải thừa ra thì đặt tay lên vai hoặc lên cánh tay vợ. Cho dù các ông chồng Việt Nam có đứng cạnh vợ thì tay họ cả hai đều thừa nhưng chả biết để vào đâu ngoài túi quần hoặc đứng dạng chân, tay buông thõng rất chi là oai vệ.


Các bà vợ Tây mỉm cười rất nhẹ nhàng hoặc rất tươi cười với ống kính. Chắc không mệt. Còn các bà vợ Việt Nam thì mặt méo xệch, chụp ảnh mà vai lệch sang bên vì bế con nặng. Nhoẻn vội nụ cười còn chả kịp diễn. Mình hình dung là khi bước vội ra khỏi bức ảnh đó thì các chị lại tất tả quay về với chậu bát đang dở nốt. Hoặc tranh thủ phết vào đít đứa nhỏ mấy cái vì không nghe lời mẹ.


Mình là phụ nữ và mình yêu thích công việc nội trợ. Nhưng mình ghét cay ghét đắng cái chủ quyền của đàn ông Việt. Tệ cái là phụ nữ luôn dành lấy cái quyền là để cho đàn ông được quyền không bình đẳng.


Những chị bạn rất xinh đẹp của mình luôn cướp lấy việc mà lẽ ra đàn ông có thể chung vai. Chỉ để chứng tỏ một điều phụ nữ là phải chăm sóc và phục vụ đàn ông. Cứ như thể là nếu thiếu điều đó, thì đàn ông sẽ không yêu phụ nữ nữa thì phải? Mình thì xấu rõ rồi, nhưng lại không chịu làm cái việc mà các phụ nữ đẹp đang làm. Thế cho nên chả có ai yêu là phải? Đúng không nhỉ?


Có lần ăn uống ở nhà người bạn. Khi có một người đàn ông đứng lên thu dọn bát đĩa thì chị bạn xinh đẹp của mình ngăn lại bằng được. Mình ghét chị ấy thế. Tại sao cứ khiến đàn ông trở nên lười biếng? Mình chợt nhớ một câu trong cuốn thiên thần sa ngã của Tào Đình là: Đàn ông muốn phụ nữ tự giác xuống bếp đều phải biết động não đâu ra đấy!


Ở đây bạn mình đã chả khiến đàn ông phải động não gì.
Mình nhớ thời gian khi  cô bé Hải bạn mình yêu người đàn ông Việt Nam đã sinh sống ở nước ngoài nhiều năm. Anh đã không cho cô ấy xách bất ký đồ gì nếu có anh đi cùng. Ạnh nhìn mảnh dẻ, mà hai tay xách hai túi máy tính nặng. Một của cô ta, một của anh. Lại cộng thêm cả cái túi lỉnh kỉnh đồ son phấn của cô ta nữa. Rồi khi vào thang máy, những chỗ đông người. Anh đều chuyển đồ sang một tay. Và tay kia chạm vào lưng hoặc nắm tay bạn mình. Đi đâu cũng vậy. Đôi lúc thấy ái ngại vì cô bạn mình không quen.

Nhưng rồi sau này khi chia tay người đàn ông đó. Mỗi khi cô bạn xách túi đồ nặng hoặc lỉnh kỉnh mà đi bên cạnh người đàn ông khác. Lại thấy nhớ anh ấy da diết...

Bàn tay người đàn ông không những chỉ để làm những việc như xách đồ, khi kiểm tra nhiệt độ trong phòng đã đủ ấm chưa. Khi chạm tay vào bồn nước nóng trong phòng tắm xem nước có quá nóng. Khi lái xe, khi cho con ăn, khi đổ rác, mát xa khi người phụ nữ mệt mỏi, cầm điều khiển tivi bấm những kênh phụ nữ thích. Ôm eo, nắm tay phụ nữ khi qua đường. Mà còn cần thêm để đặt lên vai người phụ nữ khi chụp những bức ảnh kỷ niệm lâu dài...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét