Đôi khi có người hỏi tôi có người yêu chưa? Tôi cười và bảo chưa có nhưng chẳng ai tinThật ra cũng ko phải là không có người yêu thương tôi, nhiều nữa là đằng khác. Nhưng có lẻ tôi chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ như thế, hoặc tình cảm của họ chưa đủ sâu và thời gian chưa đủ lâu để tôi có thể mở lòng mình.
Những người yêu thương tôi tự nhiên bỗng đều rời xa tôi, chẳng biết có phải vì tôi không xứng đáng với tình cảm của họ hay là vì họ đã được mặc định chỉ xuất hiện và bên cạnh tôi vào một thời điểm nào đó và rồi biến mất. Để tôi biết được, nhận được tình yêu thương từ con người với con người.
Yêu thương một ai đó, theo tôi nghĩ đó là một việc thiêng liêng vô cùng. Thế nên nếu có thể tôi muốn suy nghĩ thật kỹ và chờ một tình cảm thật chân thành. Có người nghĩ chắc tôi đã trải qua một tình yêu trắc trở, hoặc đã bị tổn thương sâu sắc từ một người nên chẳng muốn yêu thương thêm nữa. Chẳng phải thế đâu, quá khứ đã chôn sâu... chỉ là tôi chưa muốn mà thôi. Chúng ta từ khi sinh ra đến khi chết đi bản thân mỗi người đều sống trong yêu thương cả, và bản thân tôi cũng thế thôi.
Nhiều lúc muốn nhận lời yêu bừa một ai đó, nhưng rồi tôi nghĩ yêu thương ko phải thứ để đem ra đùa giởn được. Tôi từ chối họ vì tôi ko muốn họ tổn thương vì tôi.
Khi bản thân tôi còn chưa xác định rõ tình cảm của chính mình thì tôi không thể tự cho mình cái quyền làm đau một người khác. Vì tôi biết nổi đau người khác gây ra cho bạn sẽ đau hơn gấp nhiều lần nếu nó xuất phát từ người bạn yêu thương, vì bản thân bạn “đau” nhưng không thể “hận”.
Đôi khi thấy mình đối xử tệ với bản thân mình quá, hờ hững với nó quá. Nhưng rồi cũng chẳng còn cách nào vì bản thân tôi sinh ra vốn dĩ đã thế. Không thể thay đồi thôi thì chấp nhận vậy.
Nhiều lúc tôi cảm thấy ngưỡng mộ những người sống đặt tình cảm lên trên hết, sống vô tư yêu thì nói yêu, ghét là ghét, vui thì cười và buồn thì khóc chẳng phải suy nghỉ nhiều. Sống lý chí làm gì để rồi bản thân mình tự chịu đau vậy, chỉ có 1 khuôn mặt chẳng chút cảm xúc cho bất kỳ một trạng thái nào. Nhưng tạo hóa cũng công bằng lắm có người này thì phải có người kia, chẳng qua tôi được sinh ra với nhiệm vụ sống như vậy mà thôi.
Hứa với những người yêu thương tôi rằng tôi sẽ yêu thương thôi, chỉ là chưa đúng lúc và chưa gặp đúng người. Mỗi người chúng ta phải lướt qua một vài người, trải qua 1 vài mối quan hệ na ná tình yêu rồi sau đó mới gặp được 1 người, có được 1 tình cảm mà ta gọi là tình yêu để có thế sống trong nó đến cuối cuộc đời. Chỉ là ta cần phải chờ đợi để gặp đúng người vào đúng thời điểm thì chúng ta đều sẽ hạnh phúc
Ở nơi nào đó, biết đâu có Người đang giống như tôi, cũng đang trên đường tìm kiếm 1/2 thất lạc của mình. Và Tôi cũng biết có một người trên thế giới này chờ đợi Tôi, và đến để đón tôi đi đến một nơi gọi là – Hạnh – Phúc -.
Tôi vẫn đang chờ, chờ một tình yêu!
Thế nên đừng để tôi chờ lâu quá nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét