Đất trời sinh ra vạn vật vốn đã
có tính giao hòa. Có âm, có dương, có giống đực thì cũng có giống cái. Và cuộc
sống con người cũng vậy, có khổ đau thì cũng sẽ có hạnh phúc.
Nhưng có bất công không khi mà Thượng đế lại sinh ra
Adam trước Eva, vì sợ Adam cô đơn nên Người mới tạo ra Eva từ dẻ sườn của Adam.
Vậy là từ đấy, đàn bà sinh ra. Đúng như cách được tạo
ra, đàn bà khổ, khổ thật. Làm phận nữ nhi đã là một cái khổ - khổ đau đầu tiên
và lớn nhất của một kiếp người.
Vốn mang tiếng: "Con gái là con người ta",
những gia đình nào sinh con gái cũng đau lòng. Vất vả, cơ cực, mang nặng đẻ đau
chín tháng mười ngày "nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa" vậy mà
khúc ruột ấy của người mẹ sắp phải chịu khổ đây.
Con gái ra đời, bố mẹ phải lo chăm bẵm, nuôi dậy con
cho tốt. Uốn nắn từng cử chỉ, dáng đi, cách ăn nói. Nào là phải nhẹ nhàng, nết
na, "liễu yếu đào tơ". Con gái phải chăm chỉ học hành, không được
lười như con trai. Ngay từ nhỏ đã được uốn nắn, dậy dỗ. Lớn hơn một chút phải
biết quét nhà, rửa bát, cơm nước tinh quân.
Nhà nào sinh vài ba lần toàn con gái, cố gắng lắm mới
được cậu quý tử thì con gái coi chừng, biết thân biết phận mà nhường em. Có gì
là ngon ngọt thì em ăn, chị nhịn, chị làm việc nhà cho em còn đá bóng, chơi
game. Em đi học, đến giờ tan cả nhà cuống cuồng lo đi đón.
Con gái lớn lên phải tề gia nội trợ. Các bà, các mẹ
phải uốn nắn từ nhỏ để sau này về nhà chồng không bị người ta nói là"
không biết dậy con". Phải biết chăm chút chồng con, chắn vén gia đình. Và
nguyên tắc là" Miếng nạc phần chồng, miếng xương phần vợ, miếng lòng phần
con".
Nhà nào có phúc sinh ra được cô con gái xinh xắn là
may lắm. Chứ mà tóc rễ tre, răng thì cái trước cái sau, cái trên cái dưới, cái
ra cái vào, dáng người lại như cái cối xay, rồi thì "ngăm ngăm da trâu
nhìn lâu mới thấy đẹp" thì bố mẹ cứ gọi là lo từ trong trứng lo ra. Sợ
không có thằng nào nó dám rước. Từ trước đến nay chỉ nghe con gái ế chồng chứ
có nghe con trai ế vợ bao giờ đâu. Con trai dù xấu, dù bẩn, dù lười thế nào đi
nữa thì cũng là: "niềm mơ ước" của không ít cô nàng.
Đã mang tiếng là con gái là phải biết thân, biết phận.
Các cô ngay từ thiếu nữ đã được răn dạy: "Phải biết giữ mình", rồi
thì cẩn thận không lại: "Khôn ba năm dại một giờ". Yêu đương bao giờ
cũng phải tỉnh táo, cảnh giác. Cô nào trót lỡ là mang cái dại vào thân, đời coi
như có vết. Lấy được người bao dung, có học thức là may lắm không thì cứ chờ mẹ
chồng lót lá chuối dắt về trả bố mẹ. Khổ không? Trong khi mà con trai thì cứ
thoải mái, tung tăng hết cô nọ, cô kia cũng không sao. Có gì là vết tích đâu.
Con gái khi yêu thì còn được chăm chút, chú ý chứ khi
đã là vợ người ta rồi thì liệu mà biết thân, biết phận, đừng có mà định
"làm mình, làm mấy, làm mầu, làm mè". Sáng ra cả nhà đang ngủ say sưa
thì dậy mà lo bữa sáng cho nhà chồng, quét tước nhà cửa, chợ búa. Xong thì là
lượt quần áo, xếp ngay ngắn để chồng dậy là có sẵn quần áo đi làm. Cả nhà ăn
xong thì lo rửa dọn rồi cuống cuồng đưa con đi lớp rồi phi như bay đến cơ quan.
Chiều thì mau mau mải mải về sớm đón con, về nhà lại cơm cơm nước nước, lo tắm
rửa cho con cái. Xong bữa tối tại dọn dọn dẹp dẹp rồi mới đến lượt đi tắm.
Con ngồi vào bàn học thì mẹ cũng phải chăm chút. Khi
con còn bé thì xem xét sách vở, uốn nắn chữ viết. Lớn lên rồi thì chốc chốc
mang nước, mang sữa cho con. Rồi thì lo giặt giũ quần áo cho cả nhà. Đêm hôm mò
mẫm xem có việc cơ quan phải giải quyết thì làm cho xong, không thì được ngả
lưng sớm. Chưa đặt lưng xuống giường đã phải để báo thức sáng sớm dậy rồi lại
cơm cơm, nước nước, quần quần, áo áo.
Ngày còn con gái thì dáng vẻ nhỏ nhắn, dễ thương. Bây
giờ sau vài lần sinh nở người cứ như phát phì. Rồi lại lo lắng ăn kiêng, chăm
chút quần áo, đầu tóc. Chồng thì cứ thoải mái, vô tư. Bia nhiều, béo bụng rồi
thì già đi, xấu đi cũng không ai chê, không phải lo lắng. Vợ mà cứ như vậy xem,
mất chồng ngay.
Chồng mà tụ họp bạn bè cafe, nhậu nhẹt, họp lớp cấp 2,
cấp 3 hay đại học có đi đến khuya cũng chẳng sao. Vợ mà cứ vậy xem, được vài
hôm là nhà cửa chẳng khác gì bãi chiến trường. Mà nào có được như vậy chứ. Chị
nào, cô nào may mắn có bà mẹ chồng tốt bụng, thương cho là may. Gớm, vớ phải bà
mẹ chồng nào ghê gớm, xét nét từng tí một thì chỉ có chết. Có thở cũng không
được thở mạnh ý chứ đừng nói là tự tung tự tác.
Đã thế chồng là lại nghe mẹ, nhất mẹ mà nhì cũng mẹ
nữa thì các bà vợ cứ gọi như là cả đời khổ.
Cái vòng khổ ấy nó cứ quẩn quẩn quanh quanh rồi cũng
hết cả đời người. Chăm bẵm chồng con mãi rồi cũng đến lúc con cái nó lớn hết
cả, đủ lông đủ cánh thì nó lập gia đình, lại lo đến chăm cháu nội, cháu ngoại.
Lúc này gánh nặng mẹ chồng không còn thì lại đến cháu chắt.
Bà chăm cháu mà không cẩn thận để cháu ngã hay mắc
phải "gai mồng tơi " xem có yên với bố mẹ chúng không.
Rõ khổ. Thế là hết cả đời người rồi còn gì. Đàn bà sao
mà khổ thế! Có khi đến chết mới hết khổ. Thế là hết một kiếp luân hồi. Khổ cả
đời người rồi còn gì, nếu mà có kiếp sau cũng xin một lần được làm đàn ông cho
nhẹ cõi lòng.
Sao có bài thì tự hào làm phụ nữ mà có bài thì than phận đàn bà. Chắc với em một điều, phận đàn ông cũng ko sướng gì hơn nhiều đâu. mà bd còn khổ hơn nữa...vậy ai sướng?
Trả lờiXóa