Gabriel Faure: Nhạc sĩ người Pháp, sinh ngày 12/5/1845 và mất ở Paris ngày 4/12/1924. Cùng với Debussy, ông trở thành một trong những nhạc sĩ Pháp vĩ đại nhất đầu thế kỉ 20.
Les roses d'Estipan ( không nhớ rõ tên bản nhạc là d'Estipan hay là d'Histipan hoặc thứ tương tự như thế:P) : một khúc nhạc dân gian
Il pleure dans mon coeur : Khúc nhạc của Debussy
Âm nhạc của Faure bao giờ cũng giản dị và dịu dàng. Sự dịu lành toát ra từ một trái tim nhân hậu, từ nụ cười chắc hẳn là hóm hỉnh và nhu mì lắm.
Tôi nhớ Spleen êm đềm, Spleen bình lặng như hồ nước mùa thu. Không hiểu vì sao khi buồn chán, tâm hồn Faure vẫn có thể hiền hoà, trong trẻo đến thế. Bản nhạc ấy gồm từng đoạn ngắn, chầm chậm nối tiếp nhau tựa dăm ba tiếng thở dài. Những giai điệu chỉ khe khẽ thôi đủ để giải toả cảm xúc, và ru ngủ nỗi buồn hãy lắng xuống, lắng xuống rồi lặng im…
Tôi mường tượng Une nuit de Mai nhấp nháy trong đêm Tháng Năm. Một khung cửa sổ mở rộng vào khoảng không sâu và xanh ngợp gió… Tôi không còn nhớ từng rythmes của Đêm Tháng Năm, chỉ lưu giữ cảm giác về cái Tĩnh Lặng tuyệt đối đang dịch chuyển. Điều đó giống như sự xôn xao khi thỉnh thoảng nghĩ về tháng ngày xa.
Không phải ngẫu nhiên mà nhắc và nhớ đến Faure, đến những bản nhạc đã từ lâu rồi không còn nghe nữa. Cũng bởi vì Au bord de l'eau lúc này ngân lên hiền hoà quá mà giản dị quá. Mang đậm âm hưởng dân gian và thật nhiều Faure, Bên hồ nước cũng trong trẻo như Spleen, lao xao như Une nuit de Mai, tươi sáng như Les roses d'Estipan và cuối cùng trở nên nhạt nhoà như Il pleure dans mon coeur.
Tôi biết người nhạc sĩ muốn miêu tả điều gì. Đó là bức tranh vẽ một buổi chiều mùa hạ. Bên hồ nhỏ người thiếu nữ uyển chuyển nghiêng chiếc bình để múc nước, rồi nàng đặt nó lên bờ vai. Một tay nàng giữ bình nước, tay kia buông lơi duyên dáng theo từng bước đi. Nàng còn khe khẽ hát một bài dân ca vui nhộn và mỉm cười ý nhị với anh chàng mục đồng ở phía xa. Không hiểu sao tôi cứ nghĩ đó nhất định phải là một cô gái Daghextan, hoặc ít ra cũng phải là thiếu nữ miền Tân Cương rộng lớn. Có lẽ những câu chuyện đẹp đẽ của Gamzatop và Aimatop từ ngày xưa đã gợi trong tôi mơ mộng về thảo nguyên và về những thiếu nữ miền núi đằm thằm.
Âm nhạc bao giờ cũng mở ra thế giới đầy ắp suy tưởng, làm thành một chuỗi hình ảnh, màu sắc và sự chuyển động. Tôi không biết Au bord de l'eau có ý nghĩa với người khác như thế nào , nhưng nó khiến tôi nghĩ và nhắc đến Faure. Tôi yêu sự giản dị, êm đềm cùng những đường nét ngắn nhưng không đơn điệu, những cảm xúc nhẹ nhàng mà biểu cảm. Tôi yêu giai điệu không lời.
Vào một ngày hè nóng nực như thế này, những bản nhạc dịu dàng luôn là cơn gió mát lành nhất để xoa dịu tâm hồn chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét