Đã
lâu lắm rồi nó mới thấy tâm hồn mình nhẹ nhàng và yên bình thế này. Không vướng
bận những lo toan của cuộc sống thường nhật.Không một chút đố kị, hờn ghen.
Nó thong thả rảo bước ra bờ biển.Cái nhẹ nhàng choàng lấy
tâm hồn, thư thái và dễ chịu. Nó nhắm mắt tận hưởng những cơn gió trong lành
hiếm hoi trong cuộc sống xô bồ hàng ngày của nó, cảm nhận một chút yêu thương
lan tỏa như viên kẹo caramel ngọt ngào, một chút yêu đời cho niềm vui bất
tận.Và một chút dừng lại, để yêu.
Yêu làn gió thoảng mùi hương của nắng đầu mùa.
Yêu những cành lá còn đẫm sương buổi sáng.
Yêu những tia nắng lả lướt tinh nghịch bên nụ hồng e ấp
Yêu nhiều lắm...
Và, muốn được yêu nhiều,nhiều hơn nữa...
Mái tóc nó tung bay theo làn gió biển. Làn gió mang mùi vị
mằn mặn đặc trưng. Nó dang rộng đôi tay như muốn ôm trọn cơn gió ấy vào lòng.
Nó yêu biển lắm. Không phải vì nó được sinh ra ở miền biển, cũng không phải là
nó có kỷ niệm nào đặc biệt nơi ấy. Chỉ đơn giản là biển mang cho nó cảm giác
yên bình, vậy thôi. Nó thích một mình chân trần đi dạo trên bờ cát mịn cùng
những con sáng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, nước mát lạnh. Nó thích một mình lặng lẽ đi
dọc bờ biển, nhặt những con ốc nhỏ bị sóng đánh dạt vào bờ.
Những khi buồn, nó lại ra bờ biển hét thật to, mong những
con sóng ào ạt kia có thể cuốn trôi đi nỗi niềm của nó về với biển. Có những
lúc dở dở ương ương, nó lại ra biển hát thật to. Ở vùng bờ biển này "của
nó", nó chẳng lo có ai đó nghe được giọng hát "thiên thần" của
mình cả. Cứ thế hát, và hát thôi...
Nó ngồi trên cát, tay mân mê những hạt cát nhỏ. Rồi nghĩ vu
vơ.Khi người ta cầm lên một nắm cát, nó sẽ dần dần bị cuốn đi theo gió nếu ta
cần hờ hay rủ nhau trôi tuột xuống mặt đất qua kẽ tay khi ta siết chặt hơn một
chút. Người ta sẵn sàng cầm nó lên và cũng sẵn sàng ngắm nó bay ra khỏi bàn
tay...
Đôi khi... cũng phải chấp nhận để một điều gì đó ra đi nếu
ta không phải là thế giới của nó... Cát không thuộc về chúng ta, nó sinh ra từ
biển và mãi mãi thuộc về thế giới của biển. Ta không nên mang nó ra xa khỏi thế
giới của mình. Ta có cuộc sống của mình và nó cũng vậy. Ta cầm một ít cát, ngắm
nhìn nhưng lại không muốn giữ mãi trong lòng bàn tay. Ta nhẹ nhàng buông tay...
những hạt cát bay đi, bay đi từng chút một... Ta chợt mỉm cười, thanh thản. Khi
những hạt cát được bay tự do, chúng rất đẹp...
Có khi quá khứ đẹp nên người ta buồn vì tiếc chứ không phải
buồn vì đau. Nhưng dù có đẹp thế nào ta cũng không thể giữ và sống mãi trong
những khoảnh khắc ấy được. Cũng như những hạt cát kia, dù biết là đẹp nhưng vẫn
thả cho chúng bay đi. Nó thấy mình ích kỷ khi chỉ muốn giữ lại những hạt cát,
những cơn gió biển trong lành, những ký ức tươi đẹp cho riêng mình, chỉ riêng
mình mà thôi. Có lẽ vì vậy mà nó thích những chiếc đồng hồ cát...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét