Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

BẰNG LÒNG VỚI NHỮNG GÌ MÀ MÌNH ĐANG CÓ


Đã nhiều lần mình dằn lòng rằng đừng trăn trở nữa , tất cả rồi cũng sẽ qua vì có cái gì trong cuộc sống này tồn tại mãi đâu chứ . Điều quí nhất của con người chính là sinh mạng của mình mà mình có cũng có giữ nó mãi được đâu . 

Ngày hôm nay , sáng thức dậy khi mình mở mắt ra , mình cảm nhận được mọi thứ quen thuộc xung quanh mình , thấy mình vẫn còn thở...nghĩa là mình vẫn còn tồn tại và cũng có nghĩa là mình vẫn còn tiếp tục sống và đối diện với tất cả những gì xãy ra với mình trong cuộc đời này .

Đôi khi mình cũng cố dằn lòng " thôi đừng buồn nữa , hãy biết bằng lòng với những gì mình hiện có vì nếu mình cứ nhìn lên thì mình sẽ thấy không bằng ai , nhưng nếu mình nhìn ngang hay mình nhìn xuống thì vẫn còn rất nhiều người hằng mơ ước có được như mình .





Hằng ngày báo đài vẫn đăng nhiều lắm những mãnh đời bất hạnh , những hoàng cảnh ngang trái , thương tâm ... nhưng họ vẫn không cố vươn lên để tồn tại , vậy sao có đôi lúc mình ... Thấy mình quá tuyệt vọng , và trống vắng , cô đơn quá .




Một cụ bà tám mươi mấy tuổi hàng ngày vẫn bươn chảy , ngược xuôi bán từng chiếc bánh , từng tờ vé số để nuôi chồng đau yếu , nằm một chổ và một người con bị bệnh tâm thần . Và một cô gái vừa tròn 18 tuổi phải chịu cảnh hóa bụa khi chỉ mới hưởng cuộc sống hạnh phúc lứa đôi tròn một tuần sau ngày cưới và càng đáng xót xa hơn khi phải làm một người mẹ đơn thân khi tuổi chưa tròn 20 . 

Cuộc đời cô rồi sẽ đi về đâu khi chính cô còn không thể biết được , nhưng điều trước mắt là cô phải vượt qua tất cả để cố sống vì những người mà mình yêu thương , vì mối tình đầu mà người ấy để lại .

Vậy đó cuộc sống không bao giờ giống như mình mong muốn. giống như mình cũng hay thường nghe các thầy ở chùa bảo rằng " con người sống trên cuộc đời này để trả những cái duyên nợ , những cái nghiệp quả mà trong tiền kiếp mình đã vay , Và khi mình nhắm mắt buôn xuôi thì cũng là lúc mình đã trả xong một kiếp con người , không biết có hay không , cái kiếp trước và cái kiếp sau , có hay không cái thiên đàng và địa ngục , nhưng trong tiềm thức chính mình cảm thấy cuộc sống con người là như thế đó .


Và khi mình bắt đầu bước vào cuộc sống này , và khi mình chào đời bằng một tiếng khóc . Mình khóc trong sự hân hoan , và vui mừng của mọi người , và khi mình lìa khỏi cuộc sống này thì mình lại bình thản nằm đó trong những giọt nước mắt tiếc thương của mọi người .

 Có ai biết được khi mình sinh ra cho đến lúc mình lìa khỏi cuộc đời này , đã có biết bao nhiêu lần mình đã khóc và bao nhiêu lần mình đã cười ? không ai có thể trả lời được nhưng có một điều chắn chắn sẽ được mọi người đồng cảm đó là mình khóc nhiều hơn cười trong cuộc đời này .

Có lẻ ai đó cho rằng mình quá tham lam , không biết bằng lòng với những gì mình có . Mình đã có điều này và mình lại mong muốn có điều khác ? nhưng có thể mọi người đồng ý với mình một điều đó là , mình thà sống trong cảnh thiếu thốn đi một chút vật chất nhưng trong cuộc sống của mình sẽ được vui vẻ , bình an , và hạnh phúc hơn...còn hơn mình sống trong cảnh giàu sang mà cô đơn , đau yếu , và bệnh tật , cuộc sống lúc nào cũng toàn áp lực và nỗi bất hạnh , càng thấm thía hơn câu nói " ông trời rất công bằng , không cho ai tất cả và cũng chẳng lấy tất cả của ai bao giờ " biết rằng trong xã hội vẫn còn nhiều bất công , nhưng cũng tại con người gây ra mà thôi , đối với mình đây là đúng . 

Cuộc đời đã cho mình cuộc sống và vật chất không thiếu thốn , và cho mình một mái gia đình với đầy đủ tình yêu thương cha mẹ , cho mình một công việc ổn định và cho ta thân thể sức khỏe ưa nhìn...nhưng lại lấy đi của ta...hay nói đúng hơn là mang đến cho mình một khoảng lặng của tâm hồn .

Mình thấy mình cô đơn trong chính tình yêu của mình , tình yêu đến với mình và rồi cứ lặng lẽ ra đi , cứ đến rồi đi dù mình và người ấy vẫn còn rất yêu thương nhau . 

Đó có xem là định mệnh được hay không ? hay đó chỉ là hoàng cảnh ngang trái đã khiến cho hai người yêu nhau rồi lại chia tay nhau ? đôi khi thèm lắm một gia đình nho nhỏ , và thèm lắm được gọi ai đó một tiếng " chồng ơi " thèm lắm tiếng trẻ thơ bi bô gọi mình một tiếng mẹ...nhưng ước mơ vẫn chỉ là mơ ước của riêng mình vì cuộc đời cứ phải trớ trêu . 

Đôi khi đêm về ngẩm nghỉ cũng thấy buồn buồn cô độc...cái điều hiển nhiên và cũng là qui luật ấy mà sao mình cứ muốn mà không được , vì trai lớn lấy vợ gái lớn sẽ lấy chồng . Lắm lúc mình muốn làm cái gì đó...giống như nỗi loạn để thoát khỏi cuộc sống bình lặng và lẻ lôi , để mình có được những gì mình ao ước nhưng lý chí của mình đủ lớn để ngăn mình lại . 

Đôi lúc mình cứ muốn vươn lên nhưng rồi lại chùn xuống . Đôi khi mình muốn ra đi nhưng cứ quay đầu nhìn lại . Đôi lúc mình muốn buông xuôi tất cả nhưng ... mình không thể vì ngoài bản thân mình ra vẫn còn cha và mẹ những người luôn yêu thương mình và kỳ vọng ở mình .


Mà thôi có lẻ cuộc sống là vậy , con người khi được điều này lại muốn mình giống người ta ở điểm khác . Chẳng phải sung quanh mình nhiều người ước được như mình có một cuộc sống bình thản mà không lo toan đó sao ?


Thôi thì mình hãy bình lòng với những gì mình đang có ... vì cuộc đời này ... đến rồi ...lại đi...được rồi ... mất ...có rồi ... không... sống rồi ... chết... chỉ cách nhau một lằn ranh mong manh như sợi tơ... và điều quan trọng nhất là mình phải sống như thế nào để đến khi mình từ giả cuộc đời này , mình bình thản nằm đó với sự thương yêu và những giọt nước mắt của mọi người ...


Cuộc đời là thế đó nó cho mình nhiều niềm vui và cũng lắm lúc buồn ...biết sống đến khi nào...nay ...mai...hay...tối...nay...mình sẽ ra đi chăng...hãy vui lên để cuộc sống đơn giản và rồi ta sẽ được thanh thản ...cuộc đời ơi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét