Đôi lúc tôi tự hỏi: Người ta lấy nhau để làm gì?
Để ngày ba bữa cơm ăn chung một mâm, để mỗi đêm đi ngủ đầu
kề tay ấp, để những đứa trẻ sinh ra trong cuộc đời làm sợi dây hàn gắng trách
nhiệm, để tuổi già đến có người bầu bạn nương tựa vào nhau.
Quy luật của cuộc đời này là thế, ai lớn lên rồi cũng phải
lựa chọn một người bạn đời để sống, để tách riêng cho mình một tổ ấm, một nơi
chốn bình yên.
Vậy trong ngôi nhà bình yên ấy, tiếng trẻ bi bô có kéo lại
hạnh phúc cho những người đã cố tình hàn gắng đấy không? Khi những cơn mưa trái
mùa vẫn đến, khi những đợt gió rét vẫn thay nhau đổ về, xô bồ ầm ĩ.
Khi người chồng cầm tay vợ mà vẫn mơ về nơi xa có một người
đàn bà khác, khi người vợ nằm bên chồng mà vẫn mong ước kỷ niệm xưa?
Chúng ta? Liệu có ai đủ hạnh phúc trọn vẹn, liệu có ai mãi
mãi đi đến cuối cuộc đời với những con đường trải đầy hoa?
Có những người đàn ông có vợ, vẫn muốn phiêu lưu cùng cảm
xúc, vẫn muốn để trái tim mình đi lạc, rồi nhảy múa những vũ điệu trên mây,
hoàn toàn xa lạ với cuộc sống hàng ngày đang diễn ra trong căn nhà của họ.
Họ muốn bay, muốn phiêu, muốn chứng tỏ bản thân nên họ đi
tìm, tìm những điều mà với họ, người vợ đang đầu kề tay ấp kia không hề mang
lại, họ quên mất rằng, họ đang nắm giữ một sợi dây rất mỏng manh nhưng cũng vô
cùng vững chắc, sợi dây hạnh phúc gia đình mà chính họ mới có quyền quyết định
mà thôi.
Có những người đàn bà, được sống trong chăn ấm nệm êm, bên
người chồng làm ra rất nhiều của cải , nhưng họ vẫn không bằng lòng trong tổ ấm
bình yên ấy.
Họ thấy giống tố vẫn kéo về, khi người chồng của họ chỉ
biết đến công việc và kiếm tiền, quên mất rằng vợ mình cũng cần lắm những lời
an ủi, sẻ chia.
Cứ thế, cứ thế, khoảng cách kéo dài ra, nhân rộng lên.
Lúc đầu, họ bóng gió xa xôi, sau họ chì chiết nhau, cãi vã
rồi cuối cùng là mỗi người một con đường khác, gây dựng lại những tổ ấm khác,
mà có ai biết trong những tổ ấm mới xung đột có diễn ra không?
Lại nói về khoảng cách:
Có những người yêu thương nhau, nhưng mãi mãi không bao giờ
đến đượcvới nhau vì một lí do nào đấy, có người yêu phải một cô đã có chồng,
nên đành dừng lại, có người yêu đúng một anh đã lập gia đình, nên cũng đành
nhìn người kia đi về nơi khác, nuốt nước mắt vào lòng, đi giữa những cơn mưa,
nếm vị mặn của nước mắt hoà vào mưa, tự xát muối lòng mình ngổn ngang.
Lúc đó khoảng cách đã trở nên xa nghìn trùng, nhưng trái
tim yêu thì cận kề, nhảy múa đến xót xa.
Vậy đấy, có những điều trong cuộc sống, ngỡ là đơn giản,
ngỡ là yêu nhau thì về, người ta vẫn thường bảo, còn gì hạnh phúc bằng hai con
người yêu nhau mà đến được với nhau.
Nhưng có những khi, yêu nhau rồi vẫn thấy xót xa, có những
khi đến được với nhau mà không bao giờ hạnh phúc.
Với tôi, tôi vẫn mơ ước sau một đêm ngủ dậy, tôi sẽ được
nhìn thấy người mình yêu thương, chỉ là nhìn anh ấy đang ngủ say, chỉ là tra
giúp một ít kem đánh răng vào bàn chải và cùng anh ấy ăn buổi điểm tâm.
Để rồi mỗi sáng tthức dậy, hay như sáng nay... tôithức dậy thật muộn, mò mẫm xỏ đôi dép đi vào nhà vệ sinh, để là tôi ăn uống cẩu thả, một mình nhâm nhi tách cà phê sữa, biết rằng mình là người đàn bà độc thân, không có một khoảng cách nào… với ai!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét