Lang thang trong nhà sách, dạo chợ và tự thưởng cho
mình Jumpsuit xinh xinh. Lẽ ra trong cái giờ sắp nắng nôi này em sẽ ở trong
phòng, chuẩn bị làm việc hoặc tranh thủ nhắn tin, chát chít í é với bạn bè. Cơ
mà không, lang thang như thế! Có lẽ tại cái nắng cuối mùa dìu dịu khiến
cái đầu vốn đã chẳng như bình thường lại thêm nhiều những khắc hâm hâm.
Dạo này
bỏ ngỏ luôn cả fakebook, không còn tìm cách trang hoàng bằng những avatar lộng
lẫy hay những sologan mà thằng bạn kêu rằng: Bà thật kinh điển! Tất cả là trạng
thái ở ẩn! hjhj
Em tự thấy mình trầm hẳn sau những rối tung xà beng
và búa xua nhưng nực cười giá rẻ. Chiếc kệ đĩa bị xô dúm vào một góc phòng như
kiểu một đám phiến loạn đang sợ sệt. Đã có lúc em cho rằng mình đủ mạnh mẽ để
làm bất cứ điều gì mình muốn làm, có nghĩa là có thể làm gì đó cho thế giới vậy
mà như một người đến tuổi già, em buồn biết bao nhiêu vì những ngổn ngang dang
dở.
Có nhiều đêm khuya lắc, em mở toang ban công hít
gió, không hiểu sao em thấy mình giống con sâu róm cứ chui vào kén rồi thỉnh
thoảng thò mặt ra làm ngứa ngáy da thịt bất cứ kẻ nào chạm vào mình. Cái kén đó
là những thứ tâm niệm không dễ gì bỏ đi được
Chứng kiến người ta chặt đi những gốc cây để mở
đường, em cũng nghĩ đến những ươm trồng ở đời, mất công vun vén bao nhiêu để
rồi một lúc lại cưa cụt đi, thay thế bằng những cái mới mà chưa hẳn sau đó đã
nhớ ra đâu là gốc rễ. Nhìn những mảnh vỏ bật ra sau những nhát băm bổ của búa
rìu, em thấy thật không vô lý chút nào khi người ta đem ép bao nhiêu cánh hoa,
bao nhiêu lá biếc. Biết đâu có những thứ vĩnh viễn không về?!
Thấy người ta ganh ghét nhau ngay cả trên con chữ,
phỉ báng nhau trên những ngôn từ, chính em cũng muốn khép lại những theo đuổi
và nuôi dưỡng của bao nhiêu năm, đó là hồn và xúc cảm. Nhiều gã trai cũng trở
thành nhỏ nhen, thấp kém. Đàn ông lại cần những níu kéo bênh vực để tránh khỏi
những tạp nham. Em là đàn bà! Đàn bà suy cho cùng dù có cứng rắn đến đâu,
chai lì đến đâu cũng ít nhiều lệ thuộc vào những sợ dây tình cảm, những mối
quan hệ vướng vít mà bỏ thì thương, vương thì tội.Tưởng như những cái khoác tay
mà hoảng hốt vì lạnh lẽo.
Tất nhiên, khi đã lựa chọn sống theo cách của mình
thì dù có thất vọng đến đâu, chán chường thế nào em cũng phải tự đẩy mình đến
gần với những chân lý, chuẩn mực vốn đã phủ nhũ đồng, đó là sức mạnh, tự tin và
lòng nhân hậu.
Em muốn tích góp sưc
mạnh để có thể tha thứ được cho những kẻ đã làm mình tổn thương. Tìm kiếm sự tự
tin để đi qua những sợ hãi. Giữ can đảm để chấp nhận những thử thách của cuộc
sống. Nhân thêm lòng bao dung để yêu thương những người tưởng chừng như không
xứng đáng được yêu thương. Và duy trì niềm tin để không có gì lấy đi được bình
yên trong tâm hồn.
Như một ngày hiền lành, chẳng phật ý khi ai đó tự
nhiên khuấy tan những hạt đường trong ly nước. Như một ngày khờ khờ không khó
chịu vì kẻ nào đó ăn mặc dườm dà như tài tử xi nê. Như một đời không lỡ nhếch
mép cười vào những hợm hĩnh.
Em muốn mỉm cười để dung nạp cuộc sống thay vì nhấn
"the end" để kết thúc, mỉm cười cho bình yên về muôn lối....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét