Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

LẢM NHẢM CUỐI TUẦN


Lâu ngày nhìn lại những gì đã viết, cũng thấy vui khi số lượng bài viết đang tăng lên theo từng ngày. Cũng cảm nhận được cách viết đang trở nên khá hơn. Ít nhất là không còn sử dụng câu cú lung tung như trước nữa. Tuy nhiên, đang cố gắng không trau chuốt từ ngữ câu cú nữa, trừ những vấn đề thực sự cần phải được viết một cách nghiêm chỉnh, mình lại thích dùng những từ ngữ xuất hiện bất chợt và vô tình trong đầu hơn là cứ phải thay thế chúng bằng những từ ngữ hay ho bóng bẩy.

Thật sự là nhiều lúc cũng không được vui khi lượt xem thấp hoặc bài vở không được đăng lên trang chủ để nhiều người cùng xem. Nhưng nhìn đi nhìn lại, người đọc blog mình nhiều nhất không ai khác vẫn là mình. Vả lại, mình đang viết vì mình thích viết, để trải nghiệm những gì đã và đang xảy ra xung quanh, ngoài ra còn vài mục đích khác nữa nhưng suy cho cùng thì cũng không quan trọng lắm, tốt nhất là tạm quên hết mọi thứ, viết những điều dành riêng cho mình trước đã.

Mình vẫn đang phải học nhiều điều và viết cũng là một cách học. Vậy thôi. Chả cần quan tâm gì nhiều. Mặc kệ những gì mình viết có chiều sâu hay không và có cánh tính hay không, dù sao thì những gì mình viết cũng có giá trị hơn những cái blog toàn tin tức lá cải để câu khách.

Dạo này bận đủ thứ, từ công việc cho tới chuyện ăn ngủ chơi bời làm việc, chẵng còn thời gian và không đủ cảm xúc để viết cho chính mình. Chung quy cũng xoay quanh vấn nạn muôn thuở: Làm biếng. Mình mà thay đổi được điểm xấu này chắc đã làm được nhiều thứ chấn động nhở. Giống như là cứ hễ lười là lười toàn tập, ngay cả suy nghĩ cũng lười, vậy nên chỉ toàn đi ngủ và chỉ nghĩ hoài đến một vài điều quen thuộc. Tệ thật. Thiếu sáng tạo là coi như xong.

Mình khoái viết lảm nhảm cho riêng mình, mấy bài viết càng nhảm thì mình lại khoái đọc lại. Nói mình đầu óc không bình thường cũng được. Vì trước giờ nó có bao giờ bình thường đâu. Ngay từ những ngày đầu viết blog trên 360 mình đã viết biết bao bài nhảm nhí, mà giờ đọc lại thấy xấu hổ quá chừng. Đang xóa bớt những bài không cần thiết và thiếu chiều sâu. Nói chung là cũng không nhiều, chỉ hơn năm chục bài. Hóa ra là từ hồi đó mình đã lười dữ vậy hở trời?


Dạo này hay chát chít liên lạc với một bạn mình từng dây dưa, tạm gọi luôn là người yêu thứ hai. Chuyện kể rằng một đêm nóng bức khiến người yêu thứ hai lên cơn rạo rực trên Facebook, sau một vài comment đâm chọt nhau, bạn ý nhảy vào chat. Cũng vui vui vì cảm giác của mỗi người đã trở lại bình thường, không còn sượng sạo như lúc mới đá nhau. Nói đá nhau cũng không đúng nữa, bởi ngày xưa cũng đâu có chính thức quen nhau, cũng chả nhớ là đến với nhau vì cái gì

Lâu ngày nói chuyện lại với nhau thấy ngôn ngữ… bạo ra hẳn. Rồi lại có ý định thử cảm giác ngày xưa. Nhưng chợt nhận ra trong nội tâm rằng không có điều gì quá dễ dàng đến thế, liệu rằng có đáng không khi đánh đổi những cảm xúc tốt đẹp hiện giờ để thử lại những cảm xúc không thật trong quá khứ? Vả chăng, tình cảm đâu phải là điều có thể mang ra chỉ để tạo một vài cảm giác cho nhau rồi thôi.

Mình thích những cảm xúc hiện giờ và yêu những gì đang có. Why change?

Vậy thôi, sẽ tiếp tục show những điều điên loạn trong những bài sau. Và xin cảm ơn những ai đã kiên nhẫn đọc tới dòng này. 



1 nhận xét: