Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

HÀ NỘI NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM



Cuối năm, người người đổ về quê, nhà xe thì 'chém', lái xe thì nhồi, khách hàng thì chen

Cái lạnh thấm vào da vào thịt, gió cắt sương, mây cắt núi, tình người thì cứ cắt lòng nhau. Năm nào cũng thế, cứ vào khoảng thời gian cuối năm là ai nấy đều vội vã, ai còn nợ thì nai lưng trả nợ, ai cho vay thì đòi cho bằng hết, tâm lý cái cũ không chòi sang năm mới giống một bản sắc vậy.

Cuối năm, kẻ ngược người xuôi, chả mấy khi có dịp lễ Tết. Tiền có thêm một tý, kẻ dưới lại quà cáp kẻ trên, kẻ trên biếu kẻ trên nữa. Thế nên quà bánh cứ gọi là nườm nượp đổ về Hà Nội, rẻ thì gói bánh hộp mứt, đắt cũng rượu nhập. Quà nhẹ hay nặng phụ thuộc vào mức độ ý định nịnh nọt của từng người. Ẩn sau những món quà chan chứa tình cảm ấy là một đống các mưu mô tính toán mà mỗi người đặt vào.

Cuối năm, người người đổ đi từ thiện. Thiện thì ít mà đánh bóng tên tuổi thì nhiều. Cũng là quà mà cái tình nó ít, cái tâm nó ít, còn cái danh thì to oành. Ai cũng mượn cái cớ cuối năm Tết ấm, Tết tình thương nhưng một gói bánh hay một gói kẹo, thấm vào đâu với bệnh tật, với cảnh nghèo đói, khó khăn. À thì mình cũng hơi nói quá, cơ mà cái cảnh cuối năm, cứ nhìn treo băng "zôn" hô hào hào từ thiện lại thấy ngán ngẩm lắm!

Cuối năm, kẻ thưởng nhiều, người lương ít nhưng vì phong tục nên kiểu gì cũng mâm cao cỗ đầy, nhà nghèo cây quất, nhà giàu chậu mai. Ăn uống thì chẳng mấy đâu nhưng giò chả, gà qué là cứ phải mua cho đủ. Cứ ních chặt cái tủ lạnh, ăn ra giêng cũng chẳng hết chứ đừng nói mấy ngày Tết, thế mà mua, cứ phải mua.

Cuối năm, người người đổ về quê, nhà xe thì "chém", lái xe thì nhồi, khách hàng thì chen. Vé tàu – vé xe được thể mà leo giá ầm ầm nhưng cái phong tục nó thế, Tết là sum họp, Tết là quây quần, Tết là khổ nhưng người ta không nhận ra hoặc nhận ra nhưng cứ phải nhắm mắt cho qua.

Cuối năm, mỗi người điểm lại cho mình những sự kiện, những câu chuyện đã qua, để rồi lại đặt niềm tin cho một năm kế tiếp. Cuối năm, kẻ ở xa thì mong về nhà, kẻ ở nhà thì ngóng người ở xa, cái khoảnh khắc xum vầy ai nấy đều mong mỏi. Cuối năm, những bữa tiệc tất niên, người ta chúc, người ta tụng, người ta xí xóa cho nhau những gì đã là cũ. Cuối năm, cái mốc thời gian năm nào cũng có, ấy mà cứ nhìn quyển lịch mỏng dần đi là lòng ai cũng nôn nao...

Cuối năm của mình cũng sôi động và nôn nao không kém. Thêm tuổi mới, hy vọng nhiều lên, ước mơ cũng nhiều lên và độ khó của hy vọng và ước mơ cũng tăng lên bội phần. Chỉ biết cảm ơn đời, đến giờ phút cuối năm này, vẫn sống một cách khỏe mạnh, cha mẹ khỏe mạnh, em trai khỏe mạnh, các thiên thần khỏe mạnh, thế là hạnh phúc rồi. Ơn giời, chả mong gì thêm…




1 nhận xét: