Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

THỎA MÃN DỤC VỌNG LÀ SỰ ÍCH KỶ HOÀN HẢO NHẤT


Khi ta và người ấy yêu nhau bởi sự đồng cảm chân thành, sẵn sàng chia sớt cho nhau những gian khó và hiến tặng những niềm vui, thì đó là một tình thương đích thực. 

Nhưng khi ta bị những hình ảnh và giọng nói của người kia chiếm hết tâm hồn, khiến ta thẩn thờ mơ mộng, lúc nào cũng muốn được gặp mặt, thậm chí khát khao được chạm vào thể xác nhau, thì chứng tỏ đang bước vào giai đoạn đang yêu. 

Cảm xúc đó bây giờ nghiên về phía tính dục, và trí tưởng tượng cũng được tham gia phóng đại cảm xúc lên gấp bội, nhiều lần để ta có cảm tưởng như trên đời này không có thứ gì tuyệt vời hơn thế nửa.

Khi ấy, từ sâu thẳm trong ta phát sinh cảm xúc rất lạ, khiến ta vừa sung sướng vừa hoang mang. Mọi thứ gần như xáo trộn, ta không còn giữ được thăng bằng và tự chủ khi ngồi một mình. Thế rồi cảm xúc yêu thương trong ta bỗng muốn thăng hoa gấp bội, nó thúc đẩy ta kết hợp với cảm xúc tự nguyện của người ấy. 

Sự cộng hưởng này sẽ tăng tới mức khi hai bên chấp nhận trao thân với nhau, ước muốn thắt chặt quan hệ bên nhau, mà thực chất chính là tình trạng muốn tương tác cao độ cảm xúc của nhau. 

Sự kết hợp này nếu không đứng trên nền tảng của một tình yêu đích thực thì đó chỉ là một sự lợi dụng, hay một sự trao đổi cảm xúc. Và đó chính là sự khác biệt của tình yêu, vừa muốn hưởng thụ cảm xúc, vừa muốn chịu trách nhiệm cho cuộc đời nhau.

Vậy mà khi quyết định trao thân, ta thường chỉ quan tâm tới cái khát khao muốn được nếm trãi cảm xúc bay bỗng nhất của tình yêu mà không hề ý thức và trách nhiệm. Tại sao phải trách nhiệm khi cả hai cùng chia sẽ cảm xúc? 

Thế rồi ta nhắc nhau chỉ cẩn thận khôngđể cho tình trạng thụ thay xảy ra là được. Thực tế không đơn giản là vậy. Cảm xúc yêu đương bùng vỡ sau khi hai thể xác hòa hợp cùng nhau sẽ làm toàn bộ cơ thể tâm thức của ta xáo trộn dữ dội. Nó phát sinh một cách đột biến hàng loạt những tâm lý phức tạp như giận hờn. ghen tuông, nghi ngờ, sợ hãi, lạc lõng… bởi trong sâu xa mỗi bên đều muốn “ độc quyền” sử hữu nhau để lấy lại những gì quý giá đã hiến tặng cho nhau. 


Ngoài ra khi dễ dàng đạt được đỉnh cao của cảm xúc ta sẽ không còn cảm hứng và thiện chí để hiểu biết và thương yêu nhau sâu sắc hơn, để xây dựng mối liên hệ bền vững hơn. Vì lẽ đó, khi cảm xúc thỏa mãn trong chúng ta yếu dần hoặc chuyển hướng sang bội bạc, điều này rất dễ xảy ra.



Trong bất cứ mội quan hệ tình cảm nào cũng cần có sự dẫn dắt, bên nào mạnh kéo bên kia theo. Một khi định hướng sai lầm, thay vì giúp nhau phát huy sự hiểu biết và nghị lực để làm chủ bản năng, hòa điệu với mọi người và sự sống, thì ta lại đưa người yêu mình đơn độc đi về phía hưởng thụ vô tình trở thành “con nghiện cảm xúc”, nên sớm muộn gì tình yêu kia sẽ cạn mòn sinh lực và tàn lụi. kết cuộc cả hai đều bị tổn thương mà phía phụ nữ chịu nặng nề hơn.


 Bởi cấu trúc tâm sinh lý của phái nữ vốn yếu đuối và rất hạy cảm nhưng lại mỏng manh rất dễ vị tổn thương. Tệ nhất là lúc ấy tâm thức sẽ hình thành cơ chế rất nhạy bén về dục vọng và mặc định luôn mức thỏa mãn đã từng đạt được. Điều này sẽ hành hạ ít nhiều trong thời gian phải sống một mình.

Cũng như vợ chông khi quan hệ xác thân, họ vẫn giữ gìn nhiều thủ tục rất trang trọng, để cho đối phương hiểu rằng hai thể xác chỉ hòa quyện khi hai tâm hồn đã thật sự hòa quyện. Cũng như nhà thơ Nguyễn Du có câu thơ rất lạ cảnh báo về chuyện này:

“Trong khi cắp cánh liền cành
Mà lòng rẽ rúng đã đành một bên”

Nếu thiếu sự tinh tế, thấu hiểu và trao nhau đầy đặn ân tình thì phía sau sự cảm xúc thăng hoa kia sẽ phát sinh niềm khinh rẽ rất lớn về sự thèm khát vô độ hay sự buông mình dễ dãi của nhau. Chính điều này là nguyên nhân sâu xa dẫn đến những xung đột chẳng đáng vào đâu. Nên có thể nói thỏa mãn dục vọng chính là sự ích kỷ hoàn hảo nhất.


Khi ta và người kia chưa chính thức sống chung với nhau trước mọi người, chưa thông qua những hình thức trang nghiêm của truyền thống gia đình, pháp luật hay tôn giáo để buột đôi bên phải cố gắng dập tắt những dự phòng khác mà đảm bảo thủy chung. Cho nên “ trao thân gửi phận” là nguyên tắc bảo vệ hạnh phúc lứa đôi rất trí tuệ. 

Chỉ khi nào ta chính thức gửi phận thì mới chấp nhận “trao thân” hai yếu tố này không thể trách rời nhau được? Vì vậy lễ cưới rất quan trọng và cần thiết để gia đình, bạn bè, chòm xóm cùng chứng minh ngày chúng ta chính thức trao trọn cuộc đời cho nhau.


Cho nên một tình yêu chân chính phải luôn biểu lộ sức sống vươn lên, không thể là thứ đam mê làm xáo trộn sự sống, tàn phá sức khỏe, tàn phá trí tuệ và tàn phá cả lý tưởng.Giả sứ, nếu như một người yêu ta ít nhưng tôn trọng ta nhiều và một người yêu ta nhiều nhưng tôn trong ta ít thì sẽ chọn người nào? Người yêu ta nhiều chắc chắn sẽ đem tới những cảm xúc, thỏa mãn hấp dẫn nhưng cũng dễ bỏ mặc ta đương đầu với những hậu quả khổ đau bất kỳ lúc nào; chỉ có người yêu và hết lòng tôn trọng ta mới có ý thức trách nhiệm với cuộc đời ta. 

Mà chịu trách nhiệm nhau chính là đã yêu thương nhau thật sự. Vì vậy, nếu thấy được khổ đau do hành vi thỏa mãn nhục dục không đúng nguyên tắc gây ra, từ đó ta phải quyết không trao thân với người ấy không tạo cơ hội cho những kẻ phản bội. Nếu tất cả các bạn trẻ đều ý thức và thực hiện như thế chúng ta sẽ xây dựng một nếp sống văn minh trong tâm hồn thật đẹp.

Ôi đóa hoa thơm ngát.
Đang nở nụ cười xinh
Nhìn nhau trong cẩn trọng
Đẹp thay những ân tình
Cám ơn người hiến tặng
Hạnh phúc lẫn khổ đau
Để sớm mai thức dậy.
Còn nhớ gọi tên nhau.


1 nhận xét:

  1. Điều em ghi bên trên thì em đi quá xa và biền tình yêu thành 1 sự trao đổi từ cảm giác trách nhiệm ..... Tính yêu nên để nó là 1 sự tự nhiên từ hai người nam và nữ. Ý niệm trách nhiệm khao khát tham muốn dục vọng ... tất cả là những sợi dây để buộc chặt hai người với nhau và từ những diều ấy họ quen đi bản thân và cái tôi của mình để hòa nhịp với người mình yêu thương. Không ai có thể chối bỏ sự tương tác và tác dụng của quan hệ sinh lý tác động lên quan hệ tâm lý và tri thức .... Em vẫn còn có cái nhìn theo khía cạnh khg tích cực của tình dục ... Thí du, khi hai người có những mâu thuẫn tưởng khó hòa giải nhưng tình dục lại là cái cầu nối để hòa giải
    từ sự hòa giải đó mỗi người sẽ tự thấy cần nhau hơn và tự điều chỉnh để chấp nhận nhau. Man needs sex to have love. Woman must love to have sex .... Cả hai quan niệm đều sai vì họ đã không tạo được một đẳng thức giữa LOVE <=> SEX .... Tình yêu là một sư hòa hợp hài hòa mà tự ràng buộc nhau, không phải ràng buộc nhau từ nhiều khía cạnh để mà yêu nhau. Tình yêu mà biến mọi thứ như 1 routine như 1 bổn phận thì mọi thứ sẽ trở nên nhàm chán như 1 người đi làm mà họ DO NOT LIKE THEIR JOBS. Câu " khi dễ dàng đạt được đỉnh cao của cảm xúc ta sẽ không còn cảm hứng và thiện chí để hiểu biết và thương yêu nhau sâu sắc hơn, để xây dựng mối liên hệ bền vững hơn. Vì lẽ đó, khi cảm xúc thỏa mãn trong chúng ta yếu dần hoặc chuyển hướng sang bội bạc, điều này rất dễ xảy ra " ... E phải hiểu tình yêu phải bắt đầu từ sự đam mê. Không có đam mê tình yêu sẽ không có sự say đắm vả nham chán. Như khi bắt 1 đứa bé học mà không làm cho nó thich thú thì làm sao nó đam mê học tập .... Đó là những câu hỏi cần câu giải đáp cho từng người chứ không phảilà 1 công thức. Nếu tình yêu là công thức thì loài người là sản phẩm của assembly line rồi đó e.

    Trả lờiXóa