Tôi cũng từng có đàn
ông như bao phụ nữ khác, tôi cũng từng có một gia đình, nhưng bây giờ thì
không…
Theo quan niệm của
người phụ nữ Á Đông, thì đàn ông là chỗ dựa tinh thần, là bờ vai vững chắc , là
trụ cột gia đình, là người sẻ chia, và hơn thế nữa là họ cần được yêu thương,
được âu yếm , được vỗ về từ một người khác phái… họ cần cảm giác của tình yêu.
Tại sao trên thế gian
này không phải tất cả đều là đàn ông hày chỉ toàn là đàn bà? Nếu như vậy thì
cuộc sống thật là nhàm chán, họ sinh ra là để bổ sung và bồi đắp cho nhau về
mọi mặt,sự khác nhau về hình thể, về cấu trúc sinh học, về mùi và về hành động
đã tạo ra một lực hút hấp dẫn …vì thế họ cần nhau , họ cần có gia đình và cần
có một người đàn ông cho mình, không chỉ vì cuộc sống mà còn vì bản năng của
con người… đó là tình dục…
Có ai trên đời này dám
vỗ ngực xưng tên rằng mình không thích được hôn, không thích được ôm, hay những
cử chỉ âu yếm, không thích được trân trọng, được nâng niu… kể cả khi người đó
là nữ tu sĩ hay là thầy chùa…
Tôi cũng vậy, là một
người phụ nữ bình thường, dẫu sống mạnh mẽ và kiên cường, không có đàn ông tôi
vẫn tồn tại một cách thoải mái và tự do…
Nhưng, trong cái mạnh
mẽ đó tôi vẫn yếu đuối, tôi cũng cần-cũng thèm cảm giác được yêu đương, được ai
đó ôm và ôm ai đó thật chặt từ phía sau, hay được nằm trọn trong vòng tay rắn
chắc của người đàn ông mình yêu thương… để thấy lòng ấm áp và dịu đi cơn bão
lòng, được nghe bình yên và hạnh phúc, được úp mặt vào lòng người ta để cảm
nhận cái mùi đàn ông, được mơn man trên da thịt…. hơn thế nữa là cảm giác được
che chở, và sẻ chia, đỡ đần những lo toan trong cuộc sống, muốn được một mái ấm
gia đình như bao người phụ nữ khác… và đó là bản năng.
Nhưng tại sao, đến giờ
phút này tôi vẫn là một người đơn thân… tôi tự do, thỏai mái, tôi muốn đi đâu,
hay làm những gì mà tôi thích… Nuôi con một mình giữa bộn bề lo toan trong cuộc
sống, không ai cưu mang hổ trợ… Môt mình lẻ bóng đã là một thiệt thòi lớn của
người phụ nữ, một mình mang nặng đẻ đau tự nuôi con lại càng vất vả và khổ sở
gấp bội lần mà dẫu có kể ra, người ngòai cuộc cũng khó có thể cảm nhận được.
tôi cũng không phải là
một phụ nữ quá xấu, không đến nỗi quá bất tài vô dụng, tại sao tôi lại không
được yêu thương như bao người khác… con tôi không đến nổi quá tệ … tại sao phải
chịu thiệt thòi từ khi mới sinh ra… tôi nghĩ đó là do số phận của tôi… tôi an
phận và bằng lòng với thực tại…
Mọi người thường
khuyên tôi nên kiếm cho mình một người đàn ông, vẫn biết rằng cái tuổi nó đuổi
xuân đi, nhưng quan niệm cũ vẫn còn, “ mất gì gái đã ly hôn???”… và mấy ai lại
chịu đi đổ vỏ ốc cho người khác???
Thường họ nghĩ rằng
gia đình tan vỡ là do người vợ không chu toàn, không biết chiều chồng… khiến
cho nhiều người đàn ông đã có cái nhìn thiếu đứng đắn hoặc chỉ muốn lợi dụng
xác thịt , hoặc không xác định nghiêm túc mối quan hệ với những người phụ nữ đã
ly hôn như tôi.
Họ cho rằng đàn bà
thiếu vắng chồng sẽ khao khát tình dục, cho nên mới gặp hôm trước hôm sau đã
nói yêu thương và đòi hỏi, nếu người phụ nữ quá nhẹ dạ cả tin thì sẽ bị tổn
thương nhiều, vì sau đó họ đã quất ngựa truy phong… vì ngoài đời con gái thiếu
gì tại sao họ phải đi cưu mang một người đàn bà đã ly hôn và có con riêng?
Tuy nhiên, nói đi thì
cũng nói lại, không phải tất cả đàn ông đều là xấu, đều như vậy, có những người
tốt, họ gặp và yêu chân thành nghiêm túc bằng sự đồng cảm và rung động của con
tim, những người này sẽ không đắn đo mà ngược lại sẽ hy sinh rất nhiều cho người
đàn bà họ yêu.
Và tôi tin tất cả đều
có cơ duyên của nó, có những cái ta đi tìm cả đời nhưng không bao giờ gặp, có
những cái ta không đợi thì nó đến, tôi sẽ đợi dù bây giờ tôi đã dần chai lỳ với
cảm xúc, đã trơ ra với việc có đàn ông hay không cũng không thành vấn đề, nhưng
chỉ cần một mồi lửa nóng sẽ thiêu cháy tât cả…lúc đó tôi lại được làm cái nhiệm
vụ của người đàn bà… được thấy mình đang nóng dần lên trong cảm giác hạnh
phúc….
Tôi vẫn độc thân vì
tôi vẫn đang chờ đợi người đàn ông của tôi….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét