Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

CHẲNG BIẾT PHẢI LÀM GÌ


Giờ sợ nhất là bị ai hỏi một cái gì đó. Kiểu như cảm xúc bị cào bằng rồi, không có khả năng phân biệt thật giả trắng đen nữa, nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn là… ánh sáng.

Thèm viết.
Viết thì nhiều, nhưng ý nghĩ không tụ nổi lại một chỗ. Nhiều lúc đang viết dở chừng một cái gì đó gọi là tình cảm, sướt mướt, sau đó lại sực nhớ ra lát nữa phải viết về kinh tế hôm nay ra sao, hiện tượng ấm lên toàn cầu và… cách làm món cổ hủ dừa thì bỗng dưng lại cụt cả hứng. Cả đời mình viết để kiếm sống, giờ muốn sống để viết thì lại không được. Bi kịch quá.

Đọc.
Đọc cũng nhiều, đọc từ sáng đến tối. Giờ nhạy cảm với lỗi chính tả như một lưỡi dao, nhìn đâu cũng thấy tướm máu. Có lúc đọc 10 000 trang sách xong không đọng lại một cái gì, ngoài một nỗi buồn dai dẳng và hư vô, một cơn gió lạnh lẽo mà khủng khiếp tràn qua khung cửa sổ. Nhớ hôm chủ nhật nằm dài ở hồ bơi đọc tạp chí làm đẹp đã thấy có gì đó không ổn trong cuộc đời của mình rồi, mà không biết không ổn chỗ nào…

Xem
Giờ chẳng xem được gì hết. Tối qua bật đi bật lại 3 cái đĩa: một hành động, một tình cảm, một hài hước, coi được xíu rồi tắt và vùi mình vào chăn và ngủ. Ngủ được một lát thì bị điện thoại… hỏi mai định viết về cái gi của bạn bè đánh thức, xong lại coi tiếp và ngủ tiếp, mắt thì nhòm chữ mà tâm trí cứ bay đâu đâu, haizz, như cánh diều đứt dây, những nơ ron thần kinh chạy như một bầy vịt trời trong cơn loạn lạc, giờ có thánh cũng không gom lại nổi.

Ám ảnh.
Tất cả những chuyện này lại nhắc mình nhớ về “Cô đơn trên mạng”, một nỗi ám ảnh da diết, day dứt và hoàn toàn mang tính khoa học chứ không phải tâm linh. Bạn đã bao giờ có cảm giác nhìn bất cứ thứ gì, nghĩ bất cứ cái gì thì mọi hình ảnh của nó đều quy chiếu về một khái niệm không? Đây phải chăng là chứng ám thị, hay sâu sắc hơn nữa, nó ở một tầng cao siêu hơn của tâm lý con người mà mình không với hay chạm tới được. Chỉ có thời gian mới làm lãng quên tất cả…

Chuyện cũ
Sáng nay nhận được một tin nhắn. Cũng là chuyện cũ. Cũng là những chuyện từng làm mình vật vã, đau đớn và tự hỏi lòng rất nhiều. Nhưng rồi cũng qua. Kinh nghiệm cho thấy là tất cả mọi nỗi đau đều có thể vượt qua được. Nỗi đau không phải là cái gì đó mang tính “chết người”, nó chỉ làm bạn “sống không được, chết không xong”, và khi đó, nếu đủ yếu đuối bạn sẽ chọn sự chết, và đủ can đảm thì sẽ chọn sự sống. Còn không đủ gì cả thì cứ để tự thân nó trôi qua…

Trùng lặp
Nhớ, nhớ, nhớ quá là nhớ….

Những nỗi buồn hình hộp
Thực ra cuộc đời không tồn tại hai chữ giá như. Chỉ có sự tiếp nối. Hết cái này lại tới cái khác. Những thứ lâu dài thường đều có khởi đầu và kết thúc, nhưng những khoảnh khắc thì không bao giờ kết thúc. Không bao giờ. Nó vĩnh cửu.

Giờ chẳng biết phải làm gì?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét