Cuộc sống, nhìn theo một cách phiến diện nhất, đôi lúc tôi thấy nó chẳng khác gì cái ngã tư đường với nhiều lối rẽ. Những lúc bản thân cảm thấy khó khăn, bấn loạn trong những mối quan tâm nhằng nhịt, tôi cũng chẳng khác gì một đứa trẻ đứng giữa những lối đi, nhìn quanh quẩn và thật khó để hướng cho mình nên và không nên rẽ lối nào.
Đã có lúc bản thân cảm thấy đang rơi vào mớ cảm xúc: Những cùng quẫn, rối lòng; những suy nghĩ, trông mong; những định hướng cho bản thân bị rơi vào bế tắc. Mọi thứ đứng yên một chỗ, bất định. Bạn có bao giờ như tôi không? Không biết các bạn cảm thấy thế nào, nhưng với tôi, cảm giác đó tựa như bản thân đang tận hưởng vị ngọt của viên kẹo thì tự nhiên vô ý làm nó trôi tuột xuống cổ, rồi mắc nghẹn ở đó. Không biết làm cách nào, phải lôi nó ra hay để nó tuột xuống hẳn, đành bất lực tận hưởng cái cảm giác nghèn nghẹn, đến là khó chịu.
Theo thời gian...
Khi mới chỉ là một đứa bé chập chững bước đi, bạn không cần phải đắn đo nghĩ gì vì lúc đó chỉ cần bạn chìa tay ra là đã có bố mẹ làm điểm tựa. Lớn hơn chút nữa, bạn bắt đầu bước vào con đường học thức, lúc ấy bố mẹ vẫn là người thay bạn quyết định sự lựa chọn, bạn chỉ cần nghe và phấn đấu cho những dẫn dắt mà bố mẹ đã hướng cho mình.
Đến khi trưởng thành hơn, khi đã ý thức được bản thân muốn gì và cần gì, lúc đó bạn chính là người được lựa chọn chứ không phải để bố mẹ chọn lựa thay mình. Nhưng hiện thực trần trụi lắm, đâu phải lúc nào mọi thứ cũng thuận theo ý bạn. Quy luật luôn hiện hữu, đi liền với thành công luôn có sự hiện diện của thất bại. Con đường đúng đắn chỉ dẫn cho bạn là rẽ phải nhưng vì bạn đã vô tình đánh mất cơ hội, sự bám víu, nên cuối cùng chỉ còn cách, một là dừng lại, hai là rẽ trái, một hướng đi vô định nào đó chọn bạn là người đồng hành. Nhắm mắt và cố gắng bước qua. Rồi tự hỏi: "Lối rẽ này liệu sẽ đi đến đâu?".
Nếu may mắn, bạn sẽ dần thích nghi với lối rẽ mới mẻ của mình và tìm được ở đó niềm hứng khởi. Nhưng sẽ thật không thoải mái, thậm chí là cảm thấy bức bối và đôi lần hối hận vì đã gắn nó vào cuộc đời mình. Muốn quay lại con đường cũ quả thực là điều khó khăn, và thứ duy nhất bạn cần có lúc này là sự cố gắng. Cố gắng để bước tiếp, cố gắng để vượt qua và cố gắng để đạt được. Hãy cứ tin rằng, cái gì được tạo nên từ chông gai hẳn là khó phai và sớm được ghi nhận hơn là những thứ có sẵn, đạt được mà chẳng mất sức, ít tốn công.
Đôi khi bạn sống không phải cho mình mà còn sống vì nhiều người. Và hơn hết, bạn phải biết rằng bạn chính là nơi mà gia đình đặt trọn niềm tin vào. Ai mà không muốn thấy ánh mắt đầy tự hào của bố mẹ khi nhìn mình và hãnh diện trước mọi người? Ai mà không chạnh lòng và sợ hãi khi nghĩ đến sự hy vọng biến thành nỗi thất vọng in hằn trên đôi môi của họ đang cố gượng cười trước bạn bè, người thân và xã hội?
Cuộc sống đôi khi thật buồn cười, được cái này thì lại mất cái kia. Nhưng phải có như thế bạn mới trân quý những trải nghiệm, những cái gì khan hiếm, khi có được nó trong tay thì bạn mới thấy nó quý giá đến nhường nào. Vì thời gian không bao giờ đợi ai, nên hãy nghĩ đến tương lai mà chạy đua với nó. Tuyệt đối không được từ bỏ, vì còn cơ hội là còn cố gắng được đến cùng...
Trên dòng đời, bạn đánh rơi nhiều thứ thì giờ là lúc thử thách bản thân, không đòi hỏi sự hoàn hảo nhưng ít nhiều cũng vớt vát được điều gì đó cho bản thân, để về sau, khi ngoảnh đầu nhìn lại sẽ không ai phải hối tiếc vì những gì mình đã bỏ qua.
Tương lai dù có xa, cơ hội vẫn còn thì tức là thành công vẫn đợi, vậy thôi!
Hay lam.
Trả lờiXóaHay co gang them nua. Thanh cong dang doi ban o phia truoc.
Doan