Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

PHÁN XÉT


Hồi xưa, khi rời nhà vào đại học, bố viết thư căn dặn: "Con nên nhớ, khi bước chân vào đời, con phải đối mặt với sự thật, là người ta không bao giờ ngần ngại làm tổn thương con. Bởi chính bản thân họ nhiều lúc cũng không hề nghĩ họ đã làm con tổn thương...


... Bởi con không phải là điều họ quan tâm bằng trái tim chân thành nhất. Và nếu con không cẩn trọng, thì một lúc nào đó, con cũng hành xử giống y như họ".


Hồi xưa, trước khi tốt nghiệp đại học, thầy chủ nhiệm cấp 3 dạy: "Em nên nhớ, đừng trông mong người khác giúp đỡ cho mình thành công. Mà con đường duy nhất là... phải thành công, để cho người khác giúp đỡ".


Hồi xưa, trước khi xa nhà vào một nơi xa lạ và rộng lớn để tự kiếm miếng cơm mà sống, bố mẹ nói: "Con và em là khúc ruột của bố mẹ. Hai đứa đau, lòng bố mẹ đau".


Bây giờ ngồi nghĩ lại, thấy những lời dạy của người lớn sao mà đúng.


Miệng lưỡi thế gian và lòng dạ con người rất nhiều khi hẹp còn hơn cả một khe gạch. Nó cứa vào lòng người khác, và thản nhiên như đá.


Và nhận ra mình cũng cầm trên tay những viên đá đó, đập vào người khác để trả đũa những vết thương mình bị cứa sâu hoắm.


Nếu có thể nghĩ, những người làm mình đau cũng là cha, là mẹ, là anh, là em, là người thân ruột thịt của một ai đó, và người đó cũng sẽ đau nếu mình làm những kẻ mình ghét đau, thì có lẽ sẽ rộng lượng hơn.


Dù sao thì, những đau đớn và tổn thương cũng làm mình hiểu rõ hơn giá trị của yêu thương và chia sẻ.


Sống ở trên đời, cuối cùng, thì cũng chỉ là nắm cát bụi hư vô.


Điều còn lại duy nhất trên đời này là những yêu thương mà mình đã gieo, dù vô tình hay cố ý.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét