Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015

RẠN NỨT GIA ĐÌNH VÀ TRẺ CON



Hình như có một sự trùng hợp kỳ lạ là mỗi khi than thở về chuyện gia đình. Đề tài sai lầm trong hôn nhân luôn chiếm tỷ số, ngoài đời thật và trên mạng đều như thế. Mỗi nhà mỗi cảnh đủ cả, người thì kêu ca lấy phải bà vợ không ra gì khiến họ không muốn về nhà thậm chí phải khoả lấp nỗi buồn bằng những mối quan hệ ngoài luồng. Người thì khóc lóc bảo vô phước gặp ông chồng chẳng ra chi. Bị coi thường, bị khinh rẻ nhiều trường hợp còn bị đánh đập ngày này qua tháng nọ. Nói tóm lại là bế tắc và thê thảm khi phải sống cùng nhà với một kẻ chẳng còn chút yêu thương.
Ấy thế mà thử khuyên hay hỏi họ tại sao không giải thoát cho nhau thì y như rằng chín trên mười trường hợp điều trả lời: ''Vì con...''. Vì con nên cố gắng tiếp tục sống với nhau. Vì con, sợ thiếu cha hoặc mẹ hoặc anh em tan đàn xẻ nghé nó buồn nó dỗi. Vì con mà nhẫn nhịn, vì con mà ép lòng cam chịu. Nói tóm gọn là ai cũng ''cao cả'' hết. Chỉ tội cho lũ con không được quyền chọn lựa nơi sinh ra. Sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc đã là bất hạnh rồi. Bây giờ gánh thêm cái tội danh vì chúng mà ba mẹ phải hy sinh hạnh phúc riêng của mình.
Nhiều khi tôi thấy tức cười những người đàn ông đã lên chức cha mà vẫn không đủ mạnh mẽ để sống thật với suy nghĩ của mình. Ngược lại còn núp bóng con cái nhằm che đậy cái bản chất tham lam, thích "cơi nới thêm" mà không phải đập bỏ. Miệng thì bảo cần mẹ cho con mình nhưng sự thật là cần một người giúp việc nhà không lương và tận tụy. Một người có thể phục vụ cho mình mọi thứ từ phòng khách, nhà bếp và cả trên giường. Vợ giống như một cái máy lâu năm củ kỹ nhàm chán về hình thức nhưng không thể bỏ được vì tiếc cái tính đa năng và tiện dụng.
Cần người giúp nuôi dạy con cái để có thời gian mà phấn đấu cho sự nghiệp hay đàn đúm bên ngoài. Dù người vợ ấy không làm được những điều mong muốn thì chí ít cũng làm được một cái khung gỗ giúp bức tranh gia đình hạnh phúc tăng thêm giá trị. Để cái sĩ diện đàn ông được nâng cao so với chúng bạn, minh chứng cho bản lĩnh khéo sống của mình. Quan trọng hơn là cái câu: ''Anh và vợ không tình yêu anh sống với cô ấy vì con'', luôn khiến các cô gái nhẹ dạ cảm thông và sẵn lòng tình cho không biếu thêm với các anh. Khi chán chê thì: ''Anh không thể ly dị bởi vì con'', lại trở thành câu bào chữa hợp lý nhất thay cho con đường rút lui an toàn.

Trường hợp đầu tiên, họ không dám chấp nhận sự thật mình không thể thiếu người đàn ông ấy. Vì với đàn bà tình yêu là tất cả, chồng là cả thế giới nên phải níu giữ bằng mọi giá. Quá yêu thành ra mù quáng nên xoa dịu mình bằng hy vọng xa vời là một ngày nào đấy người đàn ông ấy sẽ hiểu ra và thay đổi. Chấp nhận chung chồng với ả đàn bà khác miễn sao mình vẫn là vợ chính thức được thừa nhận.Còn về những người mẹ, đàn bà từ ngàn xưa là yếu đuối cần nương dựa. Thuận theo tự nhiên để bảo vệ điểm tựa của mình họ sẽ dùng những tính cách đặc trưng là nhỏ nhen, ích kỷ và bất chấp. Họ luôn có ảo tưởng là sẽ hồi sinh được cái đã chết từ lâu. Họ biết rõ chồng mình lang chạ bên ngoài, biết rõ người đàn ông ấy bạc bẽo không coi mình là vợ đúng nghĩa. Đôi khi hạ cẳng tay thượng cẳng chân hoặc hành hạ theo cái kiểu khủng bố tinh thần. Họ cũng biết như thế là không công bằng là mình đang nếm trái đắng. Biết như thế là đau khổ nhưng vẫn không chịu buông cái khổ ấy ra. Thường là rơi vào những trường hợp sau:

Trường hợp kế tiếp là vì yêu thành hận. Họ thù hằn người chồng đã giẫm nát giấc mơ ngọt ngào mà mình ấp ủ. Vậy là họ trả thù theo tư tưởng không ăn được thì đập đổ. Tôi không có hạnh phúc thì anh cũng đừng hòng đi tìm hạnh phúc mới. Trường hợp cuối cùng là lệ thuộc kinh tế tình trạng này thường luôn chiếm tỉ số áp đảo. Quen sống trong môi trường đầy đủ rồi họ sợ thiếu thốn. Sợ thua chị em bạn sợ người đời cười nhạo nếu mai này mình không còn được như bây giờ. Hoặc chồng là người có vị trí trong xã hội họ quen được thơm lây, quen được xem là quý bà. Quen với hình mẫu khôn ngoan biết chọn chồng để nương nhờ. Quen có chồng cung cấp tiền bây giờ kêu họ ra chạy chợ đời nuôi con họ không làm được. Sợ vất vả cực nhọc sợ giành giật không lại người ta. Sợ kiếm không đủ miếng ăn cho mình và cả cho con. Cùng hàng trăm cái sợ khác.
Nhưng dù rơi vào bất cứ trường hợp nào đi nữa họ cũng sẽ lấy ngay cái bảng hiệu ''Vì con..'' ra sử dụng. Họ nghĩ sau này con lớn sẽ vì sự hy sinh của mẹ mà yêu thương mình hơn. Nhưng tiếc rằng hình như kết quả luôn là ngược lại. Cứ thử hỏi những đứa trẻ lớn lên trong gia đình ''Vì con...'' ấy mà xem họ sẽ cám ơn cha mẹ mình hay là oán giận. Nhất là khi họ đầy đủ trí khôn họ biết rõ lý do thật sự bên trong. Chẳng có thể dạy con thành thật trong khi bản thân cha mẹ dối trá. Chẳng thể kêu con mạnh mẽ trước sóng gió cuộc đời trong khi cha mẹ là những kẻ đớn hèn. Chẳng thể dạy con tự lập khi mình là một kẻ lệ thuộc.
''Vì con...'' thật sự là khi các anh chị vì muốn con trẻ có một cuộc sống yên bình mà không ngại phần thiệt về mình. Là khi người đàn ông dám giành quyền nuôi con bởi mình có có điều kiện kinh tế tốt hơn. Chớ không phải mỗi tháng chu cấp một ít tiền là xem như hết chuyện. Là khi các anh cố gắng để có thể ở bên con nhiều hơn vào những dịp lễ hội hay sinh nhật, để con hiểu các anh rất yêu chúng luôn muốn làm tất cả vì chúng. Xa chúng là một điều bất khả kháng.
Có những người kém may mắn mất cha hoặc mẹ từ nhỏ nhưng họ vẫn được nuôi dạy và trở thành người có ích cho đời. Huống hồ chi con của các anh chị còn đầy đủ cha mẹ. Đâu có cái luật pháp nước nào cấm người ta làm người cha mẹ tốt sau khi ly hôn. Đâu có cái nghiên cứu nào bảo chẳng thể làm được một người cha, người mẹ bởi vì không sống chung một nhà với nhau. Có rất nhiều người con thương yêu cha mẹ mình hơn. Thậm chí ngưỡng mộ thần tượng họ, dù cha mẹ họ đường ai nấy đi hoặc đã có gia đình mới. Ngược lại có nhiều người chán ghét khi nói về cha mẹ mình.Là khi các chị không sợ miệng đời cười chê bị ''chồng bỏ'' dám bước ra đời và đứng trên đôi chân chính mình. Mạnh mẽ từ bỏ một gã chồng vũ phu bởi không muốn con mình sống trong một gia đình như địa ngục trần gian ấy. Quan trọng hơn không muốn con mình nhiễm những thói xấu từ cha chúng. Là khi các chị không ngại gian lao khuya sớm để con có một cuộc sống tốt đẹp mà chẳng cần một sự trợ giúp kinh tế nào của kẻ mà các chị cho là không xứng làm cha. 'Vì con...'' sợ con buồn nên dù thù ghét kẻ gây cho mình bao đau khổ các anh chị vẫn ôn hòa bảo: ''Cha mẹ chia tay nhau vì không hợp''. Chớ không phải mở miệng ra là ''Vì con nên không ly hôn" mà chì chiết nhau như kẻ thù ngay dưới một mái nhà.
Có trường hợp ám ảnh sợ hãi mỗi khi nhắc về người cha, người mẹ vẫn đang là vợ chồng hợp pháp của nhau. Bởi họ từng chứng kiến cảnh người cha ấy nhục mạ, mắng chưởi thậm chí là đánh đập mẹ mình. Họ từng thấy một người mẹ nhu nhược u buồn nước mắt chan cơm chỉ vì chữ tiền. Không còn là vợ chồng các anh chị vẫn hoàn toàn có thể làm người cha người mẹ tốt. Chỉ cần các anh chị thật sự yêu thương con bằng trái tim của mình và làm đầy đủ trách nhiệm mà mình có thể thì chúng cũng sẽ yêu thương thấu hiểu và thông cảm cho các anh chị.
Nếu như các anh chị không thể chia tay nhau vì vô vàn lý do như ảnh hưởng đến vị trí xã hội hay lệ thuộc kinh tế. Chẳng sao cả đó là chuyện cá nhân của anh chị. Anh chị có quyền chọn lựa một đời sống hôn nhân vui buồn tùy thích. Nếu anh chị không đủ can đảm hoặc ngại nói sự thật ấy với con thì hãy cứ cứ im lặng. Không ai bắt ép anh chị phải nói ra nguyên nhân cả.
Nhưng xin anh chị một điều là đừng đem cái bảng hiệu ''Vì con..'' ra để ngụy biện cho quyết định của mình. Bởi như thế là không công bằng với con của các anh chị. Anh chị có thể che mắt được thiên hạ là anh chị vì con mà sống với nhau. Nhưng anh chị không thể che mắt được những đứa con đang hiện diện trong căn nhà của mình. Đừng để một ngày nào đó chúng lật mặt sự thật bằng những lời lẽ khó nghe. Đừng để chúng oán trách là anh chị lợi dụng chúng để mưu cầu mục đích riêng. Lúc đó khóc lóc hối hận hay giận con ngỗ ngược thì cũng đã muộn màng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét