Có những khi cảm thấy như mình thiếu hụt đi một điều gì đó, một suy tư, một
cảm xúc, một mối quan tâm đủ để thấy ngày ngắn lại, hay chỉ đơn giản là cảm
giác bình yên. Người ta nói đúng, hạnh phúc là thứ ta không có được, nên ta
luôn luôn kiếm tìm, và khi đạt được, ta sẽ lại tiếp tục hướng tới một hạnh phúc
mới nào đó, cũng xa xôi.
Tôi đã qua thời gian có thể thét gào bi kịch, có thể hờn dỗi như trẻ con,
hay lên đồng, phát điên với những mơ mộng. Tôi cũng không còn nhiều tưởng tượng
lạ kỳ về một thế giới vô song, hoàn hảo, những dị nhân siêu phàm, không còn tin
quá nhiều vào những điều mật ngọt.
Đó, có thể gọi là một bi kịch ngọt ngào bình
dị chăng, khi ta dần lớn lên, dần trải nghiệm những cảm xúc của cả một đời
người, ta tỉnh táo hơn, bớt gay gắt hơn, và biết cảm thông hơn với một thế giới
vẫn luôn luôn đầy rẫy những bất công giả dối. Có lúc, ta nhìn đời mình, và tự
nhủ, mình sống trên đời này để làm gì, khi chính cuộc sống lại luôn cho mình
những thiệt thòi, thua kém, những vấp váp không lường trước được.
Nhưng rồi, ta
nhận ra rằng, bản thân mình to lớn hơn sau mỗi lần vấp ngã, rằng mỗi khi mình
vụt dậy được sau một nỗi đau, là khi trái tim mình nồng nàn hơn, tâm trí mình
sâu sắc hơn, và tâm hồn mình học cách phải rộng mở.
Cuộc đời có bao lâu đâu mà hững hờ, vô tâm, vùi mình trong bể
khổ, nhìn cuộc đời bằng con mắt căm thù, đay nghiến? Tại sao chúng ta không tự
cảm thấy rằng tất cả mọi thứ đến với ta đều nhằm giúp ta tốt hơn, để ta nhận ra
giới hạn kiên cường của bản thân là vô cùng. Kiên cường không phải là
khi ta tự đâm gai vào mình để chống chọi với cuộc sống, mà là khi đôi môi có nát
máu, vẫn luôn tin rằng trên đời này vẫn còn gì đó tốt đẹp, vẫn còn gì đó để tin
tưởng và yêu thương.
Cuộc sống không trọn vẹn với bất cứ ai, và không bao
giờ người ta sống mà không phải đối mặt với những nỗi lo, mà chính những nỗi lo
lại là một thử thách, để sau đó là cảm giác vinh quang chiến thắng khi người ta
vượt qua được chính bản thân mình. Hãy tin đi, hãy yêu đi, hãy vui vẻ, và hãy
thử chết một lần trong đời để biết quý yêu hơn cuộc sống của mình.
Hầu hết những người cảm thấy đời mình là một bi kịch, là vì họ có khuynh
hướng đâm đầu vào những bi kịch. Có thể vì sự cám dỗ, mù quáng, có thể là vì
một sai lầm không may, có thể là một sự bốc đồng dẫn đến một kết cục đáng buồn.
Nhưng trước tiên, tôi muốn gọi họ là những con người dũng cảm, những con người
đã đi đến cùng con đường mình muốn đi, những con người đã, đang, và luôn luôn
phải thách thức bản thân mình trước những đau khổ lường trước được.
Họ sợ,
nhưng vẫn muốn làm, làm để không hối hận, và không hối hận để đủ sức vượt qua
bi kịch mà hướng tới một cuộc chơi mới. Tại sao không? Tại sao cứ phải dìm mình
mãi trong những suy nghĩ đau khổ, mà không tự cảm thấy đôi khi được khóc cũng
là một điều hạnh phúc? Mà ngọt ngào và cay đắng hơn hết, là nước mắt của những
kẻ đang yêu. Nhưng họ không đủ tỉnh táo để nhìn thấy đó cũng là một điều đáng
trân trọng, vì đã yêu và được khóc vì một tình cảm vượt trên cả không gian và
thời gian, mà họ lại thấy rằng lòng người man trá, rằng cuộc sống bi kịch và
dối lừa, rằng hạnh phúc thật quá mong manh.
Thật đẹp làm sao, khi ta không chỉ nhìn đời bằng cắp mắt màu hồng. Khi ta
được trải qua những đau khổ muôn đời dằn vặt thế gian, để yêu hơn về cuộc sống
muôn màu, để thoát ra được những suy nghĩ ấu trĩ về hạnh phúc trăm năm mà biết
rằng, chẳng có hạnh phúc trăm năm nào hết, chỉ có sự vĩnh cửu của tình yêu.
Yêu, yêu và yêu, dẫu đau buồn cách mấy vẫn không bao giờ hết tình yêu trên đời,
chỉ là ta có sẵn sàng giữ lấy nó hay không.
Con người ta, sống trong quá nhiều sợ hãi, tôi cũng có trăm ngàn mối lo sợ.
nhưng xét cho cùng, nếu cuộc sống là một ván bài may rủi, thì tình yêu mang lại
50% tấm vé cho bạn tới hạnh phúc.
Nếu trái tim bạn đang rất đau, và lòng tin bạn đang rách nát, đừng dồn thêm
tình yêu nào cho tới khi nó thật sự sẵn sàng. Nhưng cũng đừng rào nó lại bằng
hàng rào kẽm gai. Tình yêu, hay lòng tin, đều mong manh, mềm yếu. Vậy thì tại
sao chúng ta lại đay nghiến chính trái tim chúng ta, giam hãm nó trong những sự
cay nghiệt, nghi ngờ của chính bản thân mình. Tại sao không yêu thương, dịu
dàng ôm ấp lấy cái sinh thể mong manh đang đau đớn đợi chờ một vòng tay nương
tựa?
Sống như thế, bạn có đau hay không?
Không phải lỗi lầm nào cũng có thể thứ tha, nhưng
xin độ lượng với nỗi đau của chính mình.
Bạn có lỗi hay không, thì trái tim bạn cũng đã trả
giá quá nhiều. Hãy cho nó một cơ hội để có thể tìm lại niềm vui, để có thể
chứng minh cho chính bạn một điều rằng, đôi khi chỉ cần một chút tình yêu cũng
đủ tô điểm cho cuộc sống này.
Ai cũng có những khuyết điểm và quá khứ lầm lỗi, nhưng chắc chắn là ai cũng
đáng được yêu.
Mỗi người, ai cũng có những cách để vượt qua những đau buồn, có người lao
vào công việc, chạy bộ, viết văn, ngồi thiền, đi tìm một tình yêu mới, hoặc làm
gì đó. Nhưng cách vượt qua tệ nhất, là cứ để mặc nó cào nát tâm can mình từng
ngày.
******************
Tình yêu là một thứ đáng quí nhất, nếu một ngày bạn nhận ra nó không đưa
đến cho bạn bất cứ một điều gì tốt đẹp, không rút ra được bất cứ một ý nghĩa gì
hay ho, đó là lúc bạn nên suy nghĩ lại. Bạn là tất cả những gì bạn có, nên đừng
đày đọa nó vì những thứ vớ vẩn bên ngoài.
"đôi khi con người ta cứ mãi mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc
để rồi có lúc nhận ra hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình, nhưng lại không có
đủ can đảm để cúi xuống nhặt nó lên".
Biết gì không? Hạnh phúc không phải chỉ là yêu hay được yêu, mà có lúc, nó
cũng mang cái tên là Buông tay.
Quy tắc thứ nhất:
Phải yêu chính mình hơn tất cả, rồi tất cả sẽ đến với mình.
Quy tắc thứ hai:
Đừng quá mơ mộng về một thứ hạnh phúc vẹn toàn hoàn hảo. Thề với bạn, người
ta thường chỉ hoàn hảo được khi về già.
Nghĩ đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét