Nhìn sang mái nhà bên kia xơ xác những lá bàng khô rơi rụng xuống.…Tôi đã thấy những cây bàng con bé xíu xíu mọc lên. Có lẽ sau mưa những trái bàng rụng xuống rồi tự mình đâm chồi, sự sống kỳ diệu thật. Và con người cũng vậy, sống thì dễ lắm nhưng quan trọng là sống thế nào mới phải. Cuộc sống cũng ví như cuộc sinh tồn vô hình. Không thích nghi được sẽ bị đào thải. Không vững vàng thì dễ dàng rơi vào tuyệt vọng. Nhiều lúc tôi hơi bi quan một chút vì nghĩ cuộc sống luôn có tính hai mặt. Cái gì cũng có cái giá của nó nhưng cái giá đó có đắt quá hay không thì lại do từng người chúng ta quyết định.
Đi qua nhiều năm tháng khi tôi nhận thức được cuộc sống không dễ dàng, tôi hiểu được nhiều quy luật (đừng nghĩ rằng tôi bảo thủ) nhưng có lẽ phần lớn là như vậy. Cuộc sống ví như một bóng nén tự do và chứa trong nó hỗn độn nhiều thứ. Nếu ta tác động vào nó một lực bao nhiêu thì nó sẽ dội ngược lại ta một lực bấy nhiêu. Cho nên khi vô tình làm tổn thương ai đó chưa chắc lòng ta được thanh thản cho dù sau một thời gian dài nghĩ rằng sẽ nguôi ngoai tất cả. Tất cả đâu đâu cũng vậy đều có sự “vô tình” và “tổn thương” đi liền kề nhau! Và với 2 điều ấy, tôi là người đã từng sở hữu nó.
Tôi rút ra được sự cay đắng khi vấp phải khó khăn, vấp phải nỗi buồn, vấp phải những mặt trái của cuộc sống nhưng từng ngày tôi lại nhận thấy sự trưởng thành của bản thân, cố gắng tiết chế nỗi buồn và kiềm chế cơn giận. Không gì là tuyệt vọng cũng không có gì là phẫn nộ. Cuộc sống “ KHÓ” tuy vậy cuộc sống lại ban cho chúng ta từ “NHƯNG” để thay đổi nó. “Hôm nay tôi buồn quá NHƯNG ngày mai tôi lại không buồn nữa. Hôm nay tôi không có tình yêu NHƯNG ai dám chắc ngày mai tôi không yêu ai nữa”.
Nhiều lúc tôi cảm thấy nên tập sống đơn giản thôi, chuyện gì cũng đừng nên đòi hỏi nó hoàn hảo quá vì cả bản thân mình cũng chẳng bao giờ hoàn hảo được cả. Sáng sáng, tôi thích uống cà phê sữa nơi công sở, thêm vài viên đá nhỏ, thỉnh thoảng để cho nó tan hẳn cho miệng mình mát mát. Tôi thích những buổi sáng Hà Nội chớm lạnh, nhìn dòng xe cộ cứ nối đuôi nhau chạy, người lên cơ quan, người đưa con đi học, người thì xui xẻo bị bể bánh xe giữa đường dắt bộ ngang qua mặt tôi. Mỗi người một kiểu, người thì bình thản lại có người vội vã. Tôi đã quen lắm những buổi sáng thế này, coi như đó cũng là một điều giản dị quen thuộc không muốn bỏ đi trong cuộc sống của mình.
Ai cũng có những vết sẹo riêng của mình. Nó đau nhưng xin hãy tôn trọng vì nó cũng là một phần đi qua trong cuộc sống của chúng ta. “Nỗi buồn” và “Tình yêu” giống như hình ảnh Khánh Ly trong lòng Trịnh. Cặp tình nhân không lời… không rời… không tuổi.
…
Mùa yêu thương lại về, như bao lần mùa đến, 1 mùa luôn thấp thỏm trong sự đợi chờ và háo hức … và mãi mãi vẫn yêu như chưa bao giờ hết yêu …… tôi thích cái se lạnh của MÙA mang đến cho tôi tiếng “hít hà” rồi co ro vòng tay cuộn tròn hai vai u ám ….. tôi thích những chiều tan sở, những buổi tối đi học thêm
Một mùa mới lại về, nhanh thật.... đâu đó lại sắp đầy ắp tiếng chuông jingle bell ngân nga cùng bao nhiêu dây đèn lấp lánh, bao nhiêu hang đá, bao nhiêu thiên thần, bao nhiêu cây thông ngập tràn đường phố hay ngay chính ngôi nhà tôi ….. MÙA YÊU THƯƠNG, MÙA BÌNH YÊN, MÙA AN LÀNH ……………. SILENT NIGHT, HOLY NIGHT …………
Tháng 11...cuộc sống vội vã trôi với cái cớ "cuối năm...
Còn Em chậm rãi....chờ đợi....!
Anh chưa bao giờ nói Em nghe "ngày về"...Anh bắt Em cảm nhận và tìm thấy - tìm thấy Anh trong những ảo hoặc mơ hồ...Ôi, cái trò bịt mắt trốn tìm xưa cũ
Mùa đông lại đến bên Em ...... trong những buổi sáng se lạnh, trong những buổi chiều không nắng, và trong những buổi tối buốt da khi cùng em trên xe qua những con đường .... vẫn luôn nhẹ nhàng lãng mạn, vẫn luôn thanh thản bình yên..MÙA ĐÔNG của Em!!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét