Hôm vừa
rồi bạn tôi có đưa cho xem một đoạn status của chị Trang Hạ. Mở đầu bằng câu hỏi:
Nếu có một chàng trai nói với
bạn: "Anh sẽ đi du học vài năm, vì thế, trước khi lên đường, anh muốn nói
với em rằng, anh yêu em!", thì bạn nghĩ sao? Bạn sẽ nhận lời chứ? Bạn sẽ
tình nguyện chờ anh ấy chứ? Bạn sẽ bắt đầu một cuộc marathon tình yêu trên Yahoo
chat và Messages của Facebook chứ?"
Thực lòng đọc xong đến đoạn này, tôi
có đôi chút thất vọng. Vì trước nay trong mắt tôi Trang Hạ luôn là một người có
tư tưởng độc đáo và táo bạo lắm, đủ để khiến mỗi lần đọc được những gì chị viết
– thường khiến những cô gái trẻ như tôi bị ảnh hưởng nhiều, thậm chí đôi lúc có
cảm giác “bừng tỉnh” - vì lối suy nghĩ mới mẻ lạ lẫm ấy. Nhưng lần này, Trang Hạ
lại nhắc đến một vấn đề “cũ” và xa lắc từ đời nào, hơn thế cách giải quyết của
chị cũng chẳng làm tôi tâm phục khẩu phục. Âu cũng là phong độ nhất thời.
Trong đoạn status, để giải quyết câu
hỏi trên, Trang Hạ viết khá nhiều, nhưng tóm gọn lại như thế này:
1. Nếu bạn đồng ý chờ người con trai
kia, bạn sẽ phí phạm những năm tháng tuổi trẻ không thể quay lại của mình. Có người
yêu mà như không, bỏ lỡ bao cuộc vui dự định chỉ vì cái gọi là “chờ đợi”.
2. Những chàng trai muốn bạn chờ đợi,
âu cũng là kẻ ích kỷ chỉ muốn đặt chỗ lót dép mà không biết mình có đủ khả năng
để khiến bạn hạnh phúc không?
Thế đấy, cuối cùng chị Trang Hạ kết
luận rằng: "Nếu yêu bạn thật lòng, người con trai sẽ để bạn tự
lựa chọn cảm xúc và quan hệ, để bạn tự do chọn những gì bạn thấy hạnh phúc, vào
bất cứ lúc nào. Chứ không ràng buộc bạn bằng bất cứ thứ gì, một lời tỏ tình từ
thế kỷ trước, một lời hứa, một cái hẹn, một lời nói, một danh nghĩa... Bởi vì nếu
thật sự yêu, người con gái sẽ tự nguyện chờ đợi, mà không cần một lời hứa hẹn
ràng buộc nào cả."
Nói thật nhé, bản thân tôi biết rất
nhiều những chuyện tình yêu xa, mà người con gái sẵn sàng ở lại chờ đợi người
con trai mình yêu vài năm trời chẳng ngại ngần. Và trước những lo lắng phân vân
của những cô gái này về việc cách trở địa lý sẽ khiến tình yêu phai nhạt, hay
lo lắng bạn trai đứng núi này trông núi nọ, không tin tưởng nhau… bla bla, tôi
đều khuyên họ: Nếu yêu, thì hãy cứ chờ! Vì đối với tôi, quan trọng nhất vẫn là
cảm giác của chính những người trong cuộc, là trước những thứ ngại ngùng lo sợ
xa xôi kia thì hiện tại cả hai đều sẽ vỡ òa trong hạnh phúc đến thế nào khi nhận
được sự yêu thương đáp lại của người kia.
Sống là cho hiện tại, nên trong tình
yêu cũng đừng để lý trí xen vào quá nhiều mà bỏ lỡ những giây phút ban đầu tuyệt
diệu ấy. Đương nhiên việc cân nhắc suy nghĩ trước khi nhận được lời tỏ tình ở
trên là điều nên có, nhưng nếu ở trong hoàn cảnh cô gái ấy – tôi sẽ tự hỏi mình
liệu có yêu anh chàng kia không, chứ không phải vắt óc tính toán xem rồi mình sẽ
lãng phí bao nhiêu năm tuổi trẻ để nằm nhà nhớ nhung một người cách xa cả nửa
vòng Trái Đất.
Vì vốn dĩ, đó mới là Tình Yêu. Mà thực
tế, có ai bắt bẻ “chờ đợi” phải là một hành động tiếp diễn mãi mãi trong tương
lai đâu?
Đừng nói với tôi rằng bạn sẽ hoàn
toàn tin tưởng người con gái mình yêu sau khi nhận được lời hứa chờ đợi trong
nước mắt trên sân bay ngày từ biệt. Cũng đừng gân cổ cãi cho bằng được bạn đã
nói là sẽ làm, đã hứa là không bao giờ thay đổi. Bởi vì cảm xúc của con người kỳ
lạ lắm, nó không phải là thứ hiện hữu trước mắt như cái chân cái tay để bạn có
thể tha hồ điều khiển, để một hai nói thế nào là sẽ y nguyên thực hiện như vậy.
Mỗi ngày trôi qua, cảm xúc vì nhiều điều tác động mà dễ dàng lay chuyển từng
chút một, để đến khi bạn giật mình phát hiện ra, thì trái tim đã lỡ không dành
riêng cho một người duy nhất nào đó nữa rồi.
Nếu như bạn hiểu rõ những điều đó.
Thì rồi bạn sẽ tự nhiên nhận ra rằng, muốn ai đó chờ đợi mình không phải là một
hành động ích kỷ, nhất là khi người đó là người ta dành hết chân tình yêu
thương. Tôi nghĩ lời hứa được sinh ra để con người ta tin tưởng nhau hơn, giống
như ánh nắng sớm mai xóa mờ đi làn sương lõng bõng, để cho cảnh vật hiện lên rõ
nét hơn một chút trước mắt người đi đường. Nhưng lời hứa, không phải là văn bản
pháp luật để người hứa hay người nhận được lời hứa ấy bắt buộc phải thực hiện
nó và sợ hãi bị trừng trị nếu trót lỡ quên đi.
Thế nên, chàng trai muốn cô gái hứa hẹn
chờ đợi mình vài năm – chẳng có gì xấu xa đáng lên án.
Và cô gái ở nhà, nếu có lỡ không thể
giữ mãi lời hứa ban xưa. Cũng là lẽ dĩ nhiên ai ai cũng hiểu.
Tuổi
thanh xuân của chúng ta, là do bản thân tự quyết định. Cũng như tình yêu sẽ
lãng mạn và ngọt ngào hơn, với những cô gái thông minh hiểu rõ được giá trị bản
thân mình chứ không phải ngày ngày lo sợ nếu không kè kè bên cạnh thì người yêu
sẽ hú hí bên những cô nàng Tây xinh đẹp nóng bỏng hơn. Chỉ là chờ đợi thôi chứ đâu
phải mua cùm đeo vào chân, để không thể tự do bay nhảy hay bỏ lỡ tháng năm tuổi
trẻ tươi đẹp gì đó?
Thà câu hỏi ở trên như thế này:
"Anh sẽ đi du học vài
năm, vì thế, trước khi lên đường, anh muốn nói với em rằng, em cưới anh nhé/ở lại
với anh một đêm nhé/ có con với anh nhé…?”.
Thì tôi nghĩ mới đáng, cho những cô
gái như chúng ta phải đau đầu mà suy nghĩ, đắn đo lo lắng cho tương lai !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét