Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

GỬI CÁC ANH ĐÀN ÔNG


Những người phụ nữ ở thời nào thì cũng khổ. Ấy là nói đến số đông chứ không kể riêng ai. Thời con gái, ngay cả khi đang "sắc nước hương trời", mấy ai đã dám khẳng định mình sẽ tìm và xây đắp được hạnh phúc trọn vẹn, bởi điều kiện ban đầu dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải phụ thuộc vào nửa kia còn lại; mà cái nửa ấy thì đâu phải chỉ 50%, có khi nó còn cao hơn nữa ấy chứ. Các cụ ngày xưa đã nói nhiều điều, nghiệm ra cái gì các cụ nói cũng đúng. "Thân người con gái như hạt mưa sa…", thế cho nên ai chả muốn "gặp bến trong, khỏi hờn duyên má hồng".


Nhiều lúc tôi hay rỗi hơi để nghĩ nhiều về số phận con người. "Con người ta sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa đã cho họ quyền được sống, được tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc". Câu nói đó của Bác Hồ trong "Tuyên ngôn độc lập" cùng cái giọng trầm ấp áp của Người luôn âm vang trong tôi mỗi khi tôi nghĩ và suy ngẫm đến nó. Vậy mà tôi lại tin rằng có rất nhiều người không nhớ, thậm chí không biết đến câu văn bất hủ ấy.







Tôi không nghĩ rằng những người vợ, những người phụ nữ phải đi tìm hay đi đòi cái quyền bình đẳng ấy. Đấy phải là trách nhiệm của những người đàn ông, những người được làm chồng và họ phải có bổn phận đem lại cái quyền ấy cho những người vợ, những người phụ nữ với cách thực lòng chứ không chỉ là hô khẩu hiệu. 


Tiếc thay, người ta lại thường chỉ nhớ đến quyền lợi là chính và rất hay quên đi trách nhiệm. Mà không phải chỉ là những thường dân đâu nhé. Những người tôi thấy và suy nghĩ đa phần lại là tầng lớp được coi là phía trên. Tôi nghiệm ra rằng những người vất vả về cơm áo gạo tiền thường lại là những người sống tốt và giàu nhân ái, có lẽ vì họ không có thời gian để làm những điều này điều khác nên rất quý cuộc sống, không phải chỉ của riêng mình mà của cả những người xung quanh.


Sếp  công ty khác tôi biết  hay chê vợ. Khi ở cơ quan, ông thường tán tụng các cô, đôi khi hết lời. Ông cũng hay khoe những ý tưởng này nọ của ông, mà theo ông là không phải ai cũng nghĩ ra được. Tất nhiên thôi, vì ông là sếp mà. Nhưng nhiều khi họp, ngồi thu mình dưới góc hội trường, nhìn ông hoa tay múa chân trên bục sân khấu, tôi lại nghĩ tới một câu nữa của các cụ: "Văn mình, vợ người". Thế tại sao lại không có một câu đối lập lại là "văn mình, chồng người" nhỉ. Tất nhiên cả hai câu đó đều không tốt nếu nó cứ xảy ra. Nhưng như vậy cũng là bất bình đẳng chứ gì. Một đằng là quá hợm hĩnh và tham lam mà xã hội xưa nay vẫn xảy ra, còn một đằng là sự phá phách, may mà nó không được công nhận. Thế mà trước khi đi đến hôn nhân thì hầu như ai cũng thề thốt, ai cũng cho rằng mình đã tìm được nửa cần tìm kia đấy.


Lại còn những kẻ đánh vợ nữa chứ, thật là đồ hèn. Người đánh người, là một tội. Đàn ông đánh đàn bà, ấy là hai tội. Lại là chồng đánh vợ nữa, tất là ba tội. Thế thì những lúc ái ân, có ai liên tưởng đến những lúc như thế không nhỉ. "Chuyến đò nên nghĩa", "một đêm nằm một năm ở". Mỗi đêm nằm bằng một năm ở. Ba năm đêm nằm là hơn một nghìn năm ở, còn nếu ba mươi năm đêm nằm thì đã là hơn mười nghìn năm ở rồi, gần gấp ba lần thời gian sống từ đời Vua Hùng đến nay còn gì, thật là thọ ngang trời đất. Những ai đã một lần thô bạo với vợ, có nghĩ đến điều này không?

Phải chăng vì người vợ kém cỏi hơn người chồng? Dứt khoát không phải vậy. Tôi đã gặp những cặp vợ chồng biết suy nghĩ thấu đáo khi mở Công ty riêng. Có thể là người chồng đóng vai chính, định hướng đi và đưa ra được cả những cách kinh doanh cụ thể cho Công ty, nhưng họ lại sắp đặt vợ là Giám đốc, còn chồng sắm vai phó Giám đốc. Tôi cho như thế là quá khôn, bởi người phụ nữ bao giờ cũng có khả năng thu vén, lo xa và có ý thức xây dựng gia đình cao hơn. 


Họ còn có khả năng ôn hòa, khéo léo hơn trong giao tiếp, ứng xử với đối tác (kể cả các loại đối tác lượn lờ như mấy anh quản lý thị trường hay mấy gã thu thuế…) nên ít mắc sai lầm. Trong khi đó đàn ông thường huênh hoang tự phụ hơn. Có ít tiền trong túi thì không sao, nhưng cầm nhiều tiền trong tay là có khi các bố lại ngứa ngáy…, mà đã ngứa ngáy là hay sinh chuyện, dễ mắc sai lầm đáng tiếc, có khi dẫn đến đổ bể Công ty.


Tôi chưa thấy cảnh người chồng thất cơ lỡ vận quay về nhà mà thất vọng bao giờ. Vợ là hậu phương, biết lo xa và bao giờ cũng biết dành dụm chút đỉnh phòng khi trái gió trở trời. Nhưng nếu đặt hậu phương vào tay người đàn ông thì nơi cuối đường có khi không còn có chỗ lùi. Người đàn ông nhiều khi cầm một đồng trong tay hay cầm một triệu trong tay là giống nhau. Những gia đình mà vợ tay hòm chìa khóa thường an toàn và hạnh phúc hơn những gia đình để chìa khóa hòm vào tay người chồng.


Tôi là kẻ ngoại đạo trong thế giới đàn bà, nói ra những điều trên thật như múa rìu qua mắt thợ. Các chị em phụ nữ biết rõ giá trị của mình hơn, xin hãy mạnh dạn nói hết ra để cảm hóa và tu tỉnh bọn đàn ông nhé./.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét