Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

CẢM XÚC XUỐNG PHỐ CHIỀU NAY



Chiều nay tan sở sớm chuẩn bị cho chuyến công tác... tôi vội ghé quán cà phê gió Bắc trên đường Phạm Ngọc Thạch cho một cuộc hẹn với bạn cũ. Vừa tấp vào quán thì trời lại mưa lất phất. 


Tôi chọn một góc quen thuộc ngồi nhìn trời và người qua lại. Bạn tôi bị mắc mưa nên tới trễ một chút. Tôi thích cái khoảng thời gian chờ đợi trước một cuộc hẹn, nó khiến cho tôi suy nghĩ được nhiều điều, tôi có thể thả hồn mình lang thang một nơi nào đó vô định...


Qua khung cửa kính là dòng người vội vã đi dưới mưa. Cái buồn đến ảo nạo.


Hồi xưa tôi vẫn nghêu ngao hát 1 bài hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:


 Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn.

Trời còn làm mây

Mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng
Trôi nhanh trôi nhanh
Như dòng nước hiền
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em giận hờn
Ru em giận hờn.


Trời còn làm mưa

Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang
Đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ.

Trời còn làm mưa

Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến mây hồng
Em mang trên vai
Tuổi buồn như lá
Gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời.

Trời còn làm mưa

Mưa rơi thênh thang
Từng gót chân trần
Em quên em quên
Ôi miền giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai
Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi
Em gầy ngón dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em muộn phiền
Ru em bạc lòng.
 
Bài hát như nhắc về một thời xa lắm, về những chàng trai 1 thời sinh viên đã theo đuổi tôi...họ ôm đàn hát cho tôi nghe những bản nhạc Trịnh, những ca khúc Ngô Thụy Miên, Lam Phương....


Bạn bè tôi vẫn nói  số tôi là số hồng nhan, đa sầu đa cảm, tôi sẽ khổ về đường tình. hjhj ..... Ngày đó tôi chỉ có biết học.... nên nghe mọi người nói vậy thì chỉ cười trừ....

Thời gian 5 năm đại học trôi qua cái vèo.... những người đã 1 thời ôm đàn hát cho tôi... họ rồi cũng ra đi …Không để lại gì, không còn gì.... họ nói tôi là băng giá, là gỗ đá.....bởi lúc đó mục tiêu tôi là học và đi lam....Giờ tôi lại nghĩ.....có lẽ đó là một khoảng thời gian tôi đã lãng phí cho tuổi xuân của mình. 


Nhưng đôi khi tôi cũng tự an ủi: “nếu chúng mình có cùng chung lối, chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau?”.hjhjhj Rồi tự ru mình vào những cơn mê mải, trong nỗi cô đơn tột cùng.


Ngồi một mình trong quán vắng, với bộ đồ công sở trang nghiêm gọn gàng, đôi mắt buồn thoáng mơ màng, mái tóc xõa dài trong một buổi chiều buồn mưa tầm tã, hình ảnh ấy hiện lên thật thơ mộng. 


Một vài anh chàng bàn bên thỉnh thoảng liếc qua, trong đầu tự hỏi cô ấy đi một mình hay với ai, có nên bắt chuyện không! Tôi tránh những ánh mắt dò hỏi đó rồi lại tiếp tục trôi theo những suy tư…


Lâu lắm rồi tôi mới ghé quán cà phê này, lâu lắm rồi từ khi công việc mới làm tôi trở nên bận rộn, từ khi tôi thấy một số mối quan hệ đã trở nên mất thời gian phù phiếm, từ khi tôi tất bật với việc của gia đình,… 


Đến hôm nay tôi mới ngồi đây, quán cà phê gió Bắc rất quen thuộc, để nhâm nhi với người bạn thân. Điều đó làm cho cảm xúc của tôi sống lại, làm cho tôi bắt đầu nghĩ được và viết được, những nơ ron thần kinh bắt đầu cựa mình hoạt động, mặc dù những cảm xúc ấy không hoàn toàn là tích cực…


Bạn tôi đến, cậu bạn thân đã mười năm nay.... tình cảm vẫn vậy. Ngày xưa lúc cậu ấy chưa có gia đình, hai đứa có những khoảng thời gian lang thang khắp nơi, lúc quán cà phê, lúc quán nhậu… Giờ có vợ rồi thì lúc nào cũng tất bật, điện thoại reng liên tục nên gặp nhau cũng vội vàng, chỉ kịp nhìn nhau và hỏi thăm dạo này sống tốt không mà thôi. 


Câu chuyện xoay quanh gia đình, công việc và vài mối quan tâm bạn bè khác. Cậu bạn khoe khoang những tin nhắn của mấy cô em 9x gửi đầy tự hào.... haizzz

Tôi ngồi gật gật gù gù rồi đưa vài lời khuyên mà có lẽ cậu ta thừa biết nhưng chẳng chịu nghe. Tôi chợt thì thầm: không biết mai mốt chồng mình có vậy không ta? Ờ thì, có thể như vậy, có thể không, hên xui…


Bạn tôi than thở mệt mỏi vì cuộc sống cuốn cậu ta quá nhanh, nhìn đi nhìn lại thấy thời gian trôi vèo vèo. Rồi già, rồi hối tiếc.....

 
Tôi vuốt mái tóc xõa dài và thơm mùi hoa oải hương, nhìn bầu trời , dòng người thưa thớt dần và nhắc chừng bạn tôi không về công ty nữa thì về nhà sớm kẻo vợ mong, con ngóng. Nó cười chê tôi lạc hậu nói vợ nó đón con rồi... giờ chưa đến lúc tan sở về làm gì. Tôi cười nhẹ... tôi lại nghĩ" sau này không biết chồng tôi có thế không???"


Bắt taxi về, trong lòng nhẹ tênh. Cuộc đời đã cuốn trôi mọi thứ quá nhanh. Tôi lúc này đã trở nên lạc hậu trong mắt ai đó. Cuộc sống vẫn bận rộn, công việc vẫn đều đều...vẫn yêu, vẫn nhớ, vẫn thương… nhưng sao tôi thấy yêu thương quá mong manh? Cuộc sống rất vô chừng?


Về nhà, vừa thay bộ quần áo công sở trang nghiêm lịch lãm, tôi muốn nhắn tin cho một nguời nào đó mà tôi thích một câu: "em nhớ anh" mà sao lòng trống không .....BỞI VÌ TÔI VẪN CHƯA  GẶP ĐUỢC HỌ

2 nhận xét:

  1. Được đi chơi với con, được đi bar ăn tôm hùm, đôi khi được ngồi cafe ngắm mưa, có nhiều chàng theo đuổi thời sinh viên với ký ức lãng mạn mà vẫn học tập tốt, có một mái tóc dài thơm mùi oải hương...những khoảnh khắc và trải nghiệm thú vị và hạnh phúc trong cuộc sống đó em, thật đáng tự hào đúng không. Hãy trân trọng nhé em. Chúc em mọi điều an lành.

    Trả lờiXóa
  2. hjhj, em đi sài gòn một mình mà, có đi cùng bé Kevil đâu. Clip của Kevil em quay lâu lắm rồi, toàn lúc còn nhỏ thôi.

    Trả lờiXóa