Tin nhắn ấy thế này: “Đúng là dân Bắc kỳ, ăn rau muống
lì như trâu!”
Thực sự, lúc ấy tôi đã không tin nổi vào mắt mình và càng không
tin nổi tại sao một người như bạn, một người đã hơn một lần tôi tin tưởng vào
sự chân thành ấy lại có thể nói ra một câu “hay ho” như thế. Cái cảm giác
choáng váng, tím tái mặt vì tức giận và xấu hổ làm đầu óc tôi gần như mụ mẫm,
miệng lưỡi cứng đơ không thốt nên bất cứ lời nào. Sock!
Tôi tức giận khi sự xúc phạm của bạn khiến lòng tự trọng trong tôi
bị tổn thương ghê gớm, tôi xấu hổ với chính mình, với những người xung quanh
tôi bởi không hiểu sao tôi lại đã từng có thể giao thiệp với một người thiển
cận và thô lỗ đến thế. Tôi nghĩ, có lẽ cho mãi đến giờ phút này bạn chưa hẳn đã
là một người đàn ông trưởng thành so với cái tuổi xấp xỉ 30…
Bởi thế nên tôi dễ dàng bỏ qua, tha thứ và… quên!
Tôi vẫn thường nghe người ta bảo, rằng con gái “Bắc kỳ” nào là ghê
gớm, chua ngoa, đanh đá lắm; dân “Bắc kỳ” khôn ngoan kiểu cách quá, lại thêm
khéo léo ngọt ngào cái kiểu “ngọt gọt tận xương”, hay người “Bắc kỳ” kiêu ngạo,
lạnh lùng, giả tạo, sống thiếu hoà đồng và không… thật.
Tôi có cảm giác dường như mọi mỹ từ gợi những cảm giác mạnh như
thế đều được dành riêng cho dân “Bắc kỳ” chúng tôi một cách ảm chỉ có chủ đích.
Mới đầu nghe thì cũng thấy ấm ức, khó chịu trong lòng vì cảm nhận được rõ ràng
sự miệt thị sâu sắc trong hai từ ấy. Mãi sau rồi cũng quen đi, thậm chí còn cảm
thấy hãnh diện tự hào vì mình đúng là con gái “Bắc kỳ” chính hiệu khi có người
hỏi: “Em quê ở đâu ta?”
Ừ, có thể con gái Bắc kỳ ghê gớm, chua ngoa, đanh đá thật, nhưng
cái ghê gớm, chua ngoa, đanh đá ấy lại mang đầy sự tinh tế và ý nhị mà không
phải con gái miền nào cũng may mắn có được. Mỗi khi “có chuyện” con gái Bắc
thường chẳng thèm ầm ĩ, ra rả như hát hay mà chỉ mượn gió bẻ măng “xa xa gần
gần” tí chút nhẹ nhàng thôi nhưng đủ sâu xa ở mức độ khiến người khác phải…
nhột nhạt và tự nhắc mình đừng có dại gì mà đùa với… lửa.
Rõ ràng là họ mắng đấy mà lại không phải là mắng!!!
Cái khéo léo, khôn ngoan của những người tự biết độ nông sâu trong
suy nghĩ, trong lời ăn tiếng nói để trông trước nhìn sau, để biết đối nhân xử
thế làm đẹp ý vừa lòng mọi người mà “dĩ hòa vi quý” chứ không phải giảo hoạt,
ngoa ngôn hay đầu môi chót lưỡi.
Ai đó bảo kiêu ngạo, lạnh lùng là một tính xấu thì có lẽ đâu đó
trong lời nhận xét này đang có chút gì nhầm lẫn. Nếu không kiêu kỳ một tý, lạnh
lùng một tý, đanh đá một tý, cứng đầu một tý, bướng bỉnh một tý, chua chát một
tý cộng thêm một vài bản tính thường tình sẵn có sao thành cái Duyên con gái?
Mà con gái Bắc kỳ lại là những người biết cách dung hòa cực kỳ khéo léo mỗi thứ
“một tý” đấy nên mới tạo nên cái duyên ngầm, đặc trưng rất riêng xứ ấy.
Mọi người cũng chê ở đấy người ta sống giả tạo, khó gần và...
không thật nhưng mọi người biết đấy, ở đâu mà chẳng có người nọ người kia, ở
vùng miền nào mà chẳng có kẻ xấu người tốt. Thế nên chẳng thể quàng xiên mà
đánh đồng cho riêng con gái, cho riêng dân Bắc kỳ được. Có chăng, các cô “Bắc
kỳ nho nhỏ” ấy cũng lại chỉ khéo vận dụng cái câu “Đi với bụt mặc áo cà sa/Đi
với ma mặc áo giấy…” vào trong mỗi lời ăn tiếng nói, trong mỗi ngữ cảnh của
mình. Đôi khi, trong mỗi ngôn từ với những ý tứ sâu sa, sắc xảo quá khiến người
nghe dễ hiểu thành ngang ngược, chua chát.
Cũng chẳng phải là đang tự biện ngôn cho cái xuất xứ Bắc kỳ của
mình nhưng tôi dám chắc rằng nếu những người con gái có quá nhiều nét đặc
trưng… xấu thế thì có lẽ đã không được ưu ái để trở thành nguồn cảm hứng và đi
vào thi thơ nhiều đến vậy.
Chẳng thế mà Nguyễn Tất Nhiên đã từng thảng thốt kêu lên:
“Đôi mắt tròn đen như búp bê
Cô đã nhìn anh rất… Bắc kỳ
Anh vái trời cho cô dễ dạy
Để anh đừng uổng mớ tình si…”
Và để đáp lại “tấm chân tình” của thi sỹ dành cho cô gái Bắc,
Nhược Thu đã từng hồi đáp lại như một lời giải biện cho cái tính trái tính trái
nết nhưng duyên dáng, khác biệt, đáng yêu rất cuốn hút người đối diện của mấy
cô, rằng:
“Dễ dạy hay không chắc sẽ… tùy!
Môi hồng đâu dễ để phải đi
Hỡi cô em Bắc kỳ nho nhỏ
Nếu muốn hôn em phải trả gì???!!!”
Và tôi – một cô gái Bắc mang trong mình trọn vẹn một tâm hồn cũng
rất ư là… Bắc. Bởi đấy không chỉ đơn thuần là quê hương xứ sở, là nơi tôi được
sinh ra và lớn lên, được nuôi dưỡng và trưởng thành, mà đấy còn là mảnh đất đầu
tiên gieo xuống đó những hạt mầm yêu thương vẫn được nảy nở mỗi ngày, mỗi ngày
một dày thêm, một nhiều hơn lên nơi sâu thẳm trái tim này.
Và tôi đã yêu – sẽ yêu – mãi yêu... Một tình yêu lâu bền và thủy
chung, sâu sắc và ngọt ngào để rất kiêu hãnh mà thú nhận rằng: “Ừ, tôi là
con gái Bắc – thế thì đã làm sao!?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét