Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

MUỐN VIẾT MỘT CÁI GÌ ĐÓ


Tối nay se lạnh, mình lại muốn viết, muốn gõ gõ cái gì đó...

Chiều nay mưa lớn, từ chỗ làm về nhà trời tối đen mặt mũi, đường đông và trơn… Mưa tạt vào mặt rát đắng… mưa tạt vào người lạnh cóng… nhưng thích. Đã bao lâu rồi, mải miết chạy theo vòng quay cuộc sống mình quên đi những sở thích nhỏ nhặt linh tinh. Chiều nay, mưa chiều nay, gợi lại nhiều thứ quá…


Nằm trùm chăn nhìn mưa, đeo tai nghe, chỉnh playlist yêu thích, dần đi vào giấc ngủ... rồi cũng tỉnh giấc vì giọng ca da diết của bài hát " Phút cuối" trầm bổng mế đắm… Cái cảm giác ấm áp mềm mại và đắm trong những bài nhạc da diết đó, trống trải và sâu thẳm quá, lại là một cảm giác cũ…
Mình, sống một mình trong một thành phố lớn. Tự vận động, tự trưởng thành và tự cảm nhận. Mình yêu cuộc sống như thế này, như bây giờ. Có gì tuyệt hơn như thế này nữa. Ta tạm hài lòng với ta.
Đêm, luôn luôn là lúc mình không muốn ngủ. Mình yêu cảm giác ngồi bên ban công, nhấp nháp margarita và cảm nhận gió, cảm nhận đêm. Yên bình và thanh thản. Có chút lạnh, nhưng không sao, đêm mà.
Đôi khi, cũng vì thế mà khóc. Có lần khóc nức nở khi nghe "Vô Vọng", tự dưng thấy buồn sâu thẳm, cũng gần như tâm trạng hôm nay. “Nhắm mắt giữa cuộc sống không tình yêu vỗ về, tiếc nuối cũng qua hết cuộc đời này ‘’. Giọng Maya da diết … bởi vì mình nhìn lại, có phải mình mất quá nhiều cảm xúc rồi không? Hay mình đã bỏ lỡ quá nhiều yêu thương ? …
Mình đôi lúc cảm thấy sợ. Sợ cái dồn dập của cuộc sống này, sợ khi nhìn thấy bộ mặt thật của ai đó, sợ khi nhìn thấu nhiều thứ quá … nhưng, đó chỉ là nỗi sợ thoáng qua, sợ hãi mấy cũng phải đi qua nó, cũng phải vượt qua nó. Chính vì thế mà mình cảm thấy mình đã lớn hơn, có nhiều lúc cũng thấy bất ngờ với những phản ứng, với cách mà mình nói, cách mình đối diện … sao mà khác quá.
Tâm sự với bà chị cùng chơi về những vấn đề nhỏ, chị nói “ ai biểu mày cứ tạo cho người ta thấy mày trẻ con” – em đâu có vậy. Mình đã không tự giam mình trong nhà nữa, mình đi ra ngoài cuộc sống một lần nữa. Đi xuyên qua những khó khăn, lại bắt đầu những trải nghiệm mới. Với mình, khó khăn tạo đam mê. Có những thứ bề ngoài nhìn rất đáng sợ, tưởng chừng như không thể với tới, không thể chạm tới nhưng khi vào trong đó sẽ thấy rất thường. Nhớ mãi câu nói mà một người bạn đã từng ai ủi mình “Không đi làm sao biết con đường đó thế nào ‘’. Ừ, thì đi.
Gần đây, cảm thấy vui hơn vì biết xử lí tình huống hơn. Cảm thấy rất thấm những gì đã đọc trong những ngày mờ mịt. Lùi một bước rồi tiến nhiều bước. Chút xíu nữa là rơi vào thế khó khăn nếu không lùi, cũng may mình đã. Thiết nghĩ rằng, mềm mại một chút sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cuộc sống này mênh mông, dĩ nhiên mình nhỏ bé, nhưng mình thích bơi lội rồi vùng vẫy trong cái rộng lớn đó. Có rất nhiều lúc mình đã nản và mệt mỏi. Cũng những lúc này mới biết ai thực sự có lòng với mình. Ai cũng có những lúc thăng lúc trầm mà. Mấy ai lấy thước mà đo lòng người.
Ngày xưa học năm nhất, có 1 thày giáo cũng rất từng trải, và cũng rất vui tính – hay chọc lớp cười rồi nói khi nào có thể thì cứ cười, sau này đời đập cho cười không nổi. Thấm, lại thấm lần nữa. Làm theo lời thầy, còn trẻ chẳng có gì phải sợ, cứ xông thẳng vào, lao vào và hét lớn “ Ê, đời, bóc lột em đi” . Tuổi trẻ để trải nghiệm, để cống hiến thì có gì phải sợ. Cũng chính vì vậy mình bị nhiều người nói “Sao em cái gì cũng muốn thử, luôn chuốc lấy phiền phức cho bản thân “. Mấy lúc đó thì cười thôi. Mình thật tiếc khi nhìn thấy nhiều người trẻ tuổi, tự huyễn hoặc mình với mớ lí thuyết mà không chịu trải nghiệm, cái gì cũng sợ sệt và rụt rè.
Tối nay … mưa … lạnh … say … những bài nhạc … những suy nghĩ … mọi thứ vây quanh và siết chặt lấy … cảm giác sâu thẳm nhẹ nhàng. Entry vẫn chưa viết hết tâm trạng mông lung, những giờ không muốn gõ nữa …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét