Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

KHOẢNG .....CÁCH.....

Cái nồi cần có cái vung,
nhưng không phải vung nào cũng đi được với nồi nào và ngược lại.
Người ta hay tự tin (thậm chí là ảo tưởng) khi nói rằng: với tình yêu, tôi sẽ san bằng được mọi khoảng cách – mình thì không nghĩ thế.

Có những khoảng cách về trình độ, sự hiểu biết dẫn đến chênh lệch trong nhận thức, lối sống, cách hành xử…mà cho dù rất cố gắng người ta cũng không thể san bằng được. Đã có biết bao đôi yêu nhau tưởng chừng như không thể có gì chia cắt nổi họ. Mặc cho gia đình ngăn cản, mặc cho bạn bè góp ý, họ vẫn đến với nhau và rồi một ngày đẹp trời, họ chia tay và thở phảo nhẹ nhõm vì đã trút được gánh nặng.

Tôi biết rất nhiều đôi vợ chồng, rất yêu nhau, rất quan tâm và thương yêu nhau nhưng vẫn phải nói lời từ biệt chỉ vì cách nhìn cuộc sống, quan điểm trong công việc, sự nghiệp không thể cùng hướng về một đích. Hoặc vợ, hoặc chồng cứ còm cõi một mình thực hiện những khao khát, lý tưởng mà ngay từ nhỏ anh (chị) đã đặt ra và hướng tới. Sự cô đơn cứ ăn mòn dần cảm xúc của người ta và rồi đến một ngày, chẳng thể chịu nổi nữa, và thế là chia tay.
Cuộc sống mà thiếu sự chia sẻ thì chẳng khác gì bi kịch. Có người chấp nhận sống với bi kịch đó, coi như là số phận; có người dũng cảm thay đổi lại ván bài cuộc đời và có người tìm cách thay đổi. Mỗi người có một cách lựa chọn rất riêng nhưng hầu như ai cũng phải thừa nhận rằng: đã có lúc họ nghĩ họ có thể làm những điều tưởng chừng đơn giản đó – nhưng trên thực tế thì lại rất lớn lao.

Trong tình bạn cũng vậy.
Cách đây vài năm, tôi có nghe nhắc đến từ “đẳng cấp” trong tình bạn. Tôi không phản đối nhưng cũng không đồng tình bởi vào thời điểm đó, tôi có thể ngồi với những người đáng tuổi cha chú mình hay cười nói với những đứa bé mà vẫn có thể hiểu và nghe được tất cả những gì họ nói.

Nhưng giờ thì tôi hiểu. Đẳng cấp ở đây không phải chỉ là chuyện giàu nghèo, sang hèn mà là từng tầng, từng lớp của nhận thức và sự hiểu biết.
Bạn chẳng thể ngồi mãi với một người đang nói chuyện trên trời mà bạn thì cứ ở dưới đất và chẳng thể nào hiểu nổi những gì mà họ nói;
cũng như bạn chẳng thể ở bên cạnh mãi một người cứ la đà mặt đất trong khi bạn đã ở trên lưng chừng trời…
cứ dần dần như thế, khoảng cách ngày một dài hơn, rộng hơn cho đến khi bạn không còn muốn ngồi bên cạnh người ta nữa.

Tuy nhiên, không phải là không thể làm gì với những khoảng cách đó.
Có những đôi vợ chồng chấp nhận theo kiểu em sẽ lùi ra phía sau anh, ủng hộ mọi ý tưởng của anh, giúp anh thực hiện hoài bão của mình bằng cách không để anh phải lo những việc mà em có thể làm; hay mỗi ngày, anh sẽ chia sẻ chút chút để em có thể hiểu, để em có thể biết anh đang làm gì, anh cần gì và anh muốn gì ở anh và ở em.
Có những đôi bạn hỗ trợ nhau bằng cách diễn đạt mọi quan điểm, mọi góc nhìn bằng thứ ngôn từ mà bạn có thể hiểu. Mỗi ngày một dày lên, bồi đắp cho nhau để rồi đến một ngày đẹp trời, chúng mình có thể chỉ ngồi cạnh nhau, chỉ nhìn nhau mà đã hiểu.

Lấp đầy khoảng cách, không thể chỉ có tình yêu mà còn là sự cố gắng, sự kiên nhẫn, sự muốn nâng người ta lên mà không lo sợ đến một ngày người ta sẽ lại là cái đích mà mình cần hướng tới và quan trọng hơn cả là khi ta muốn được ở bên nhau :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét