Tôi
Hôm nay
tôi viết cho chính tôi. Cho chính cái con người và cái bản thân mình.
Tôi đã
phải trải qua những quảng thời gian đấu tranh mệt mỏi, đấu tranh với chính bản
thân tôi, với những suy nghĩ và với những dằn xé đau đớn với chính mình chứ ko
với 1 ai khác.
Có thể
đây là quãng thời gian khó quên nhất trong cuộc đời. Tôi được gặp, được chạm
vào những chuyện mà trước đó tôi chưa từng được gặp, nếu trong phần đời sau này
tôi có bước tiếp và phải va vào những chuyện vừa qua, tôi nghĩ tôi sẽ ngã quỵ.
Tôi đã gắng
gồng mình và gắng chiến thắng những lúc yếu lòng nhất trong tôi để có thể nhìu
lần mỉm cười hạnh phúc với những giản dị. Ai cũng có một phần người còn lại
trong tận tiềm thức, đôi lúc người ta giấu nhẹm đi hay phơi bày, đó là mỗi cái
cách và mỗi cách sống của bản thân. Ai cũng có lý lẽ riêng của họ. Và cái lý lẽ
đó nó là cái lý do để con người ta tự cho rằng mình đúng.
Có thể,
nhìn nhận về 1 con người như thế nào, nó do cách nhìn của chủ quan của bản thân
mỗi người gán ghép lên người khác là nhìu hơn hiểu được con người thật của 1
người. Càng ngày tôi càng sống, tôi càng trở thành 1 vài kiểu người mà người
khác gán ghép cho tôi,vì càng ngày tôi càng gặp nhìu người hơn. Người ta biến
thôi thành đa nhân cách – xấu – tệ - bình thường - ổn – và tốt…
Những
người bên tôi, người yêu tôi, những người bạn tôi, và cả chính bản thân tôi đều
nói rằng tôi hãy sống và mặc kệ dư luận miễn sao bản thân mình sống ko thấy hổ
thẹn với bản thân. Nhưng đôi lúc, họ có biêt rằng dư luận sẽ đủ giết chết một
hi vọng, chiến chết một niềm tin và giết chết cả một tâm hồn. Tôi luôn tự nói với
mình là hãy cố gắng mạnh mẽ lên, cố gắng đối diện với người đời. Ngẩng cao đầu
mà sống. Cứ thẳng thừng mà sống với sự thật. Tôi đã đang và sẽ có tiếp tục cái
cách sống ấy. Mặc cho sau này tôi có gặp phải những con người thế nào đi nữa,
và cho dù tôi có gặp những chuyện j đi nữa. Tôi sẽ nhớ lấy những j anh và mọi
người đã dạy cho tôi cách sống và chống chọi với cuộc đời.
Đêm đêm,
những giọt nước ấm vẫn sưởi lòng mỗi lúc cô đơn. Đôi khi tôi thấy mình ko còn đủ
thời gian để sống với sự yếu đuối của chính mình, tôi che đậy một phần tâm hồn
mong manh dễ vỡ, một trái tim dễ tổn thương và vỡ òa trong tôi bằng vỏ bọc của
3 từ “ tôi vẫn ổn” – “ tôi ko sao”
Tôi – vẫn
muốn sống với nỗi đau và vẫn khát khao hòa mình với nỗi buồn.
Tôi - vẫn
ngu ngốc nói rằng " tôi không sao" trước những xúc phạm và tổn thương
dày vò.
Tôi –
cũng muốn được vỡ tung và òa lên khóc đau đớn
Tôi –
cũng biết đau và có 1 cái giới hạn của chính mình
Tôi –
cũng có lúc, sẽ k còn chịu đựng được nữa
Và
Tôi –
cũng có lúc sẽ phải gục ngã thôi. “ Tôi” nhỉ !?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét