Thoắt cái đã đến mùa đông, mùa của những vòng tay ôm ấm áp. Cũng thoắt cái đã hết những ngày được rong chơi, chính thức bước vào tuổi băm - cái tuổi mà người phụ nữ có quá nhiều điều ngỡ ngàng.
Phụ nữ tuổi 30 nhạy cảm hơn với thời gian. Dấu vết của những ngày đã qua bắt đầu xuất hiện nơi gò má, đuôi mắt, đôi tay, khóe miệng và cả trong ánh mắt. Mỗi chiếc lá rơi đều có thể làm họ bồi hồi, nuối tiếc. Mỗi lần tạm biệt cũng đều làm dấy lên trong họ cảm giác xót xa.
Phụ nữ tuổi 30 nhớ nhiều về những ngày đã qua nhưng họ không để bản thân mình chậm lại với những hoài niệm. Họ bắt đầu nghiền ngẫm, kiểm kê xem mình đã có những gì, làm được gì và cần thêm gì... Họ bắt bản thân mình không được thất bại nữa.
Phụ nữ tuổi 30 như con chim sợ cành cong, đậu xuống rồi lại bay lên tìm kiếm sự che chở nơi bầu trời mẹ. Con đường họ đã đi qua khiến họ cảm thấy mình nhỏ bé, họ sợ những gai góc cuộc đời sẽ lại cào trúng những vết thương trên thân mình.
Phụ nữ tuổi 30 thấy mình kém xinh nhưng họ tự tin vì mình quyến rũ. Họ ghen tỵ với những tuổi xuân bên cạnh nhưng họ tặc lưỡi: "Rồi cũng giống mình thôi". Phụ nữ tuổi 30 có những lúc chơi vơi thấy mình cần một chút dịu dàng, yếu đuối. Họ muốn mình bớt mạnh mẽ lại, để được một ai đó dìu mình đi qua những sóng gió cuộc đời.
Phụ nữ tuổi 30 gọi nhiều nhất hai chữ "Con ơi". Họ đặt tất cả niềm tin, hy vọng và sự quan tâm chăm sóc lên những thiên thần bé nhỏ xung quanh mình. Người đã lập gia đình thì yêu con, người chưa lập gia đình thì yêu cháu. Bản năng làm mẹ cháy lên mãnh liệt qua đôi mắt trìu mến nhìn trẻ thơ.
Phụ nữ tuổi 30 biết mình không thể buồn vu vơ, nhưng họ vẫn thường xuyên rơi vào trạng thái trống rỗng. Có quá nhiều cảm xúc ngỡ ngàng với những điều đã mất, họ cố tình dứt đi những cái gai nhím trên lưng mình để thử làm một người phụ nữ như mơ ước giản đơn thời con gái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét