Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

CÔ ĐƠN TRÊN INTERNET


Thế giới ảo đã cho ta những gì và lấy đi của ta những gì? Có bao giờ bạn đặt ra những câu hỏi như thế và tìm kiếm cho mình câu trả lời. Bạn sẽ không bao giờ tìm ra câu trả lời nếu bạn đã bước vào thế giới ấy, lạc lối trong đó, bị nó chi phối và dần dần đánh mất tâm hồn và cảm giác thực tại mà không có lối ra.

Tôi đã nhiều lần tự hỏi về điều đó, và chính tôi cũng không biết cách trả lời. Tôi cũng chỉ nhận ra mình đã là một phần của cuộc sống bị mã hoá bởi những dãy số nhị phân 0 1 0 1 dài hàng cây số, những dòng thương mại nhiều chiều đi lại qua năm châu bốn biển từng giây từng phút, là một tế bào của cả một cơ thể sống gồm hàng tỷ tỷ tế bào khác như những vệ tinh quay quanh nhau, sống dựa vào nhau hoặc chia tách nhau, thậm chí hận thù và tìm cách tiêu diệt lẫn nhau, một cuộc sống hỗn độn mà 24 giờ một ngày trong đó là một serie những quan hệ, những hành động, những cảm xúc hối hả của một thế giới thực mệt mỏi đã dần mất đi sự ấm áp của con người.
Khi Internet ra đời, người ta nói thế giới đã không còn biên giới và người với người đã gần nhau hơn, và cuộc sống một ngày của con người bận rộn hơn, vì họ có thể đi khắp nơi trong tích tắc chỉ bằng một cú click. Khi blog ra đời, người ta khẳng định đó là một thế giới của những cá nhân. Internet làm cả hành tinh nhỏ lại và blog làm thế giới của bản ngã to hơn lên. Mỗi cú nhấp chuột là một cuộc phiêu lưu trong thiên hạ, điều chỉ có trong chuyện cổ tích của những thế kỷ đã qua. Mỗi blog nhỏ lại là một thế giới rộng lớn hoặc nhỏ hẹp của mỗi con người.
Cuộc sống công nghệ đã đem đến cho người ta những tư duy và phong cách mới, cả một sự tự tin và những vỏ bọc mà thế giới thực không có được. Chẳng ai để ý đến bạn trong đám đông nếu như bạn không chứng tỏ mình là một đứa ngu si hay dũng cảm nào đó, nhưng bạn có thể khiến tất cả ngưỡng mộ trên một blog. Sự dối trá, lừa lọc, phản trắc, tự an ủi, tìm chia sẻ, tự làm cho mình thoả mãn bằng cái tôi tách biệt với xã hội... đã thay thế con người thực trong thế giới ảo, phủ lên nó một bức màn mờ ảo của những điều có thực và không có thực.

Thế giới ảo đã dần dần trở thành quyết định trong cuộc sống của hàng triệu người, không dành cho họ một khoảnh khắc ngắn ngủi nào nữa để sống trong thế giới thực, mà những cảm xúc của thế giới không có thực ấy đã dần trở thành cảm xúc ngự trị trong những con người muốn không thể tìm được sự hoàn hảo và yên bình của cuộc sống không trong bầu không khí mà anh ta vẫn hít thở, cơm mà người ta ăn và những quan hệ thực mà người ta đang có.

Trong tiểu thuyết "Cô đơn trên mạng", Janusz Leon Wisniewski đã viết một cách xác thực đến mức sống sượng nhưng cũng đầy nỗi cay đắng về cái thế giới ảo ấy. Những nhân vật của ông đã sống, đã yêu, trao gửi cho nhau tất cả trên mạng sau những trống rỗng, mất phương hướng trong cuộc đời thực, để rồi cũng phải đau đớn nhận ra rằng, cuộc sống ảo đem đến những cảm xúc ảo, những tình yêu ảo, những cám dỗ ảo, và cuối cùng vẫn phải trở lại với cuộc sống thực để tự giải quyết những rắc rối của riêng mình.

Có bao nhiêu phần trăm là sự thật trong cái thế giới tưởng chừng vô giới hạn mà chúng ta nhìn vào nó thông qua một cái màn hình nhỏ bé như tivi và sống với nó không biết bao nhiêu tiếng mỗi ngày? Phải chăng chat bằng nickname và sau đó làm blog là một bước phát triển tột cùng của cái tôi cá nhân trước sự bất định và hỗn độn của xã hội xung quanh mỗi cá thể, để luôn phải vươn lên chứng tỏ sự tồn tại của mình một cách dằn vặt và đầy nỗ lực? Đó không chỉ đơn giản là một sự khát khao chia sẻ những quan điểm, ý kiến, thể hiện một cách mạnh mẽ cái tôi độc lập trước xã hội mà đấy cũng là một cuộc đấu tranh để tồn tại trong thế giới ảo như người ta vẫn dẫm đạp lên nhau để tồn tại trong thế giới thực.

Bạn có là chính bạn như ngoài đời không? Bạn có bao nhiêu cuộc sống và nỗi đam mê để thể hiện cá nhân cũng là bấy nhiêu cuộc chiến đấu sinh tồn trong xã hội? Bạn có dám thể hiện chính con người thật của bạn trên blog, viết những gì bạn nghĩ, bạn trăn trở và dám nói hết tất cả tâm can bạn không? Bạn không thể, vì bạn đã lên mạng là đã cho thế giới thấy bạn, nhưng bạn cũng không thể bộc lộ tất cả. Vậy là ngay cả trong thế giới ảo, bạn vẫn không thể là chính bạn như bạn . Thế là 2 lần cô đơn.

Thế giới hiện đại là vậy. Con người càng chứng tỏ mình càng trở nên cô đơn hơn bao giờ hết, và thế giới gần nhau về địa lý hoá ra lại càng xa nhau hơn về tâm hồn và cái gọi là sự kết nối giữa mỗi người trong thế giới ảo ấy ("friends", trong ngôn ngữ blog) không thể và không bao giờ thay thế nổi những quan hệ đời thường. Con số người đọc blog và chia sẻ với mỗi người chẳng thể thay được những ánh mắt trìu mến ấm áp hay những cái vỗ vai. Bây giờ thì tôi hiểu điều ấy, nhưng tôi vẫn chơi blog như một thú vui, và có lẽ tôi sẽ ngừng không chơi nó nữa, nếu một ngày kia, có một ai đó đến nói với tôi, rằng: "Xin lỗi anh, tôi là ảo, tôi không có thực"...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét