Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

ĐÀN BÀ


Đàn ông cất sự thật đau thương cho riêng mình. Còn đàn bà thì đem niềm đau trải đều ra trong cuộc đời của những người đàn bà khác.


"Đôi khi ta nhớ một thoáng heo may
Đôi khi ta nhớ một sớm sương vây
Con đường mùa đông hàng cây lá đổ
Đôi khi ta thèm lang thang như gió
Đôi chân vô định về miền hư vô…”
Nghe Phú Quang, lang thang hiệu sách một mình, dừng chân ở tiệm cũ, thấy một bác lớn tuổi đang chọn những cuốn sách cũ đã xuất bản từ lâu, tình cờ mình được nghe một cuộc đối thoại thú vị thế này. Người bán sách sau một hồi chạy toát mồ hôi lục tìm những cuốn bác cần đã nói vu vơ:
- Sao ông toàn đọc sách của đàn bà thế? Mấy chục năm sống với đàn bà ở nhà không thấy chán sao?
- Sống với đàn bà cả đời cũng không hiểu hết đàn bà nghĩ gì. Mà muốn hiểu đàn bà thì hãy đọc sách của đàn bà viết. Vì mọi bí mật tâm tư, đàn bà đã gửi cả vào đó rồi. Họ bảo họ dựng một nhân vật, một câu chuyện không phải là họ, nhưng thật ra, không ít thì nhiều đều là mong muốn, suy nghĩ của họ cả.
- Nếu thế ông phải đọc sách đàn ông viết thì mới có kinh nghiệm đa chiều về đàn bà chứ?
- Không ông ơi, đàn ông cất sự thật đau thương cho riêng mình. Còn đàn bà thì đem niềm đau trải đều ra trong cuộc đời của những người đàn bà khác…

Mỉm cười trước một đoạn đối thoại thật sự hay, dường như bác ấy phải đọc rất nhiều mới có cái nhìn tinh tế như thế. Thật ra, muốn hiểu phụ nữ khó mà không khó. Khó ở chỗ là người ta luôn nghĩ phức tạp một vấn đề mà phụ nữ nghĩ. Không khó ở chỗ là phụ nữ đều sống với bản năng của những cô mèo, nghĩa là thích vuốt ve, mềm dịu, ở lâu ở gần thân quen tạo được cảm giác yên tâm thì những cô mèo đó đều sẽ dễ dàng bộc lộ tính cách, bản năng sống của mình ra thôi. Mèo thì không hiền lành thân thiện ra mặt như những chú chó khờ đáng yêu, nhưng tốt với chúng thì lũ mèo sẽ luôn biết điều.
Vì trong sâu thẳm của mỗi cô mèo mềm yếu kia luôn là bản năng biết tự bảo vệ mình của “tiểu hổ” hoang dã. Có lẽ, vì mèo có thể giữ cả đời một nỗi đau, cho dù có ném nó đi bao xa, bao lâu, khi trở lại với chủ cũ, lũ mèo vẫn luôn nhớ chứ không hề lãng quên, nên những “cô mèo” chúng ta mới có xu hướng viết cho nhau về nỗi đau khi bị phụ bạc phải không? Có lẽ vì thế, nên những người phụ nữ viết văn là không phải chỉ viết cho cuộc đời của riêng họ, mà còn viét cho cuộc đời của những người phụ nữ quanh họ để hạnh phúc có thể nảy sinh từ những nỗi đau của riêng mình?

Thật ra, với riêng mình nghĩ, đàn ông có thể sống hạnh phúc cả đời với phụ nữ mà không cần yêu quá nhiều, không cần quá đậm sâu, nhưng hiểu được họ và tạo cho họ một niềm tin vững vàng thì tất cả những người phụ nữ đều sẽ là những cô “tiểu hổ” ngoan ngoãn, vô hại và đơn giản vô cùng.

Cái gọi là hạnh phúc, thực tế ra giữa cuộc đời trần trụi, kiếp người nhuốm bụi muộn phiền này bất kể đàn ông hay đàn bà đều chỉ là khát tìm một hơi ấm vững bền mà phủ kín những khoảng trống cô đơn trong lòng. Mọi lo toan, tranh đấu, tiền bạc, quyền lực đều chỉ do cô đơn mà ra, vì cô đơn mà chọn lựa, đến lúc mỏi gối sau những chinh phục thỏa mãn thói hư vô dài đằng đẵng của cuộc đời, cái mà chúng ta muốn nhất vẫn là một người để dựa vào. Tận cùng của mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ không phải là một tình yêu son sắt trường cửu mà là một người có thể đồng hành bên đời biết chấp nhận, biết cảm thông.

Cuộc đời người đàn ông có thể không cần trông chờ quá nhiều ở người phụ nữ để thành công nhưng họ rất cần một người đủ kiên nhẫn, bao dung để đứng vững. 

Và cuộc đời người phụ nữ có thể học rất nhiều từ những người đàn ông để bản lĩnh và hiểu được chính mình. Bởi vì dù hạnh phúc hay đắng cay, mỗi người đàn ông đi qua cuộc đời người phụ nữ đều sẽ là động lực để họ bước tiếp. 

Giống như sinh mệnh chúng ta, thứ chân thực quan trọng của đời người vẫn là vì bản thân mà kiếm tìm hạnh phúc. Chúng ta đang theo đuổi bản thân mình nên hiểu một ai đó cũng là đang giữ hạnh phúc, niềm vui cho mình. 

Thế nên, cái cuối cùng mà cuộc đời gắn kết hai người xa lạ lại với nhau có một điều vĩ đại mà cũng phàm tục nhất chỉ là vì mình mà yêu, vì mình mà hiểu đối phương để giữ lấy hơi ấm mỏng manh bên đời. Từ lẽ đó, hiểu một người là đàn ông hay đàn bà, có gì quá khó nếu chúng ta thật sự muốn giữ hạnh phúc?

TÓC NHUNG HUYỀN

Đường chiều hôm nay đã vắng rối... vắng tóc ai thướt tha xõa dài dưới trời mây- đây là 1 đoạn trích trong ca khúc" tình yêu còn xa của jimmy nguyễn, tự nhiên lai soi gương, và nghĩ về mái tóc của người phụ nữ




Tôi vẫn nghĩ mái tóc là thứ quyền lực dịu dàng của phụ nữ, nhưng cũng là nơi cất giấu những nỗi buồn không dễ phôi pha.







Ngày tôi còn nhỏ, mẹ tôi vẫn thường nói, con gái may mắn nhất là sinh ra được sở hữu một mái tóc đen dày, mượt mà. Có thể không cần một khuôn mặt xinh đẹp, một thân hình đồng hồ cát nóng bỏng nhưng chỉ cần một mái tóc đẹp cũng sẽ đủ để làm thổn thức trái tim của người đàn ông. Có lẽ vì thế mà mẹ chăm sóc cho mái tóc của tôi rất kỹ. 
Nhưng dường như đối với tôi, sự quyến rũ mê hoặc nhất vẫn là khi mẹ gội đầu rồi ngồi chải tóc trước hiên nhà. Mái tóc mượt mà uốn lượn như dòng nước ôm lấy bờ vai mảnh mai của mẹ. Mẹ thường đặt một nồi nước thật to đun bồ kết, cỏ mần trầu, lá nếp, hương nhu, vỏ bưởi, sả thơm để chúng tôi gội đầu, còn một nồi đun lá mùi để chúng tôi tắm.
Rất nhiều năm sau này, khi cuộc sống hiện đại hơn, những thứ mỹ phẩm, dầu gội chăm sóc tóc đắt tiền dần thay thế cho những thứ cây cỏ ngày xa xưa khi nhà còn khó khăn mẹ lặn lội đi hái bên bãi về, bởi sự tiện dụng, bởi sự bận bịu hối hả của nhịp sống đô thị, nhưng cuối tuần mẹ vẫn bắc nồi, đun sẵn nồi nước bồ kết, cỏ mần trầu chờ con gái về gội đầu.

Giờ mẹ đã hơn 50 tuổi, mái tóc cũng đã hơn 50 năm tồn tại, lớn lên và già đi cùng mẹ vẫn dày, vẫn đen mượt, chẳng mấy khi có sợi tóc bạc, chỉ có không còn dài như ngày xưa.

Có lẽ vì mẹ đã được ngoại nuôi dưỡng mái tóc bằng thứ nước nấu từ bồ kết, cỏ thơm giản đơn này từ những ngày mẹ còn bé xíu như tôi, để theo mẹ cả cuộc đời vẫn là nước bồ kết không đắt tiền nhưng lành tính và hiệu quả hơn nhiều những chai lọ dầu gội, dưỡng tóc đắt tiền từ các thương hiệu lớn. Tôi không biết ai đã tìm ra và kết hợp thật tinh tế thứ nước gội đầu dung dị từ những nguyên liệu rất bình dân: bồ kết, vỏ bưởi, cỏ thơm… này nhưng người tìm ra hẳn phải là người yêu và tự hào lắm mái tóc của mình.


Nước bồ kết không phải chỉ là một phương pháp làm đẹp lâu đời, dường như nó đã trở thành một biểu tượng cho vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam, một biểu tượng rất gần gũi và mộc mạc.


Vì chỉ cần nhìn cái ấm đất đang sôi, tỏa ra mùi bồ kết, vỏ bưởi, cỏ mần trầu thơm dễ chịu, người ta bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh người con gái mặc áo yếm khom người xõa mái tóc như thác nước uốn lượn gội đầu bên ao sen, tay cầm chiếc gáo dừa múc nước bồ kết đen óng trong thau, chao ôi, vẻ đẹp ấy nó bình dị lắm, nó kỳ diệu lắm, không phàm tục mà thanh cao biết bao.




Thế rồi mái tóc đen dài mượt cứ ngày một thưa bóng dần trong đời sống của người Việt như thưa đi dần những người phụ nữ tôn vinh giá trị truyền thống, tự hào vẻ đẹp Việt Nam. Thay vào đó là những mái tóc nhuộm uốn cầu kỳ, nhưng sao tôi vẫn thấy những vẻ đẹp hiện đại ấy không đẹp bằng mái tóc của các mẹ, các chị ngày xưa.

Nó không còn toát lên vẻ thanh cao, dung dị, vẻ nết na mộc mạc của người phụ nữ Việt dịu dàng luôn thuộc về gia đình nữa. Có lẽ vì nỗi nhớ hình ảnh tóc ngoại dài, tóc mẹ dài, tóc dì dài mỗi lần hong tóc bên hiên đã làm tôi nghĩ về sự bất tử của một vẻ đẹp Việt.

Tôi cũng đã trải qua những ngày nổi loạn của tuổi mới lớn thất thường để cắt phăng mái tóc dài đen, nhuộm sang đủ màu vàng đỏ, nhưng cùng với sự thâm trầm của thời gian, cuối cùng tôi cũng trở về với tóc đen dài thẳng mượt. Tôi nhìn thấy niềm vui trong mắt mẹ mỗi lần tôi đứng chải tóc trước hiên nhà. 

Tóc đen xõa xuống vai, tóc đen như đang chuyển giao và tiếp nối thầm lặng những tâm tư của nhiều thế hệ người phụ nữ Việt khi lập gia đình. Sẽ có một ngày nào đó không xa, tôi lại bắc nồi nước đun thứ quả bồ kết, vỏ bưởi, cỏ thơm kỳ diệu này để ngồi gội đầu cho con gái, để nuôi dưỡng cho con một niềm kiêu hãnh tự hào rất đàn bà gửi vào trong tóc, như gửi gắm một đời những đợi trông, những tâm tư về một người đàn ông có thể nâng niu và trân trọng mái tóc của con hơn trân trọng bất cứ vẻ đẹp phàm tục nào. Một người đàn ông có thể nhận ra và yêu say đắm vẻ đẹp trong mái tóc đen mượt giản đơn là người có thể thương yêu con người đích thực của người phụ nữ.

Mái tóc phải đâu chỉ là một thứ trang sức bên ngoài, nông nổi và chóng phai tàn. Mái tóc là thứ mà người phụ nữ tự hào suốt một đời, còn tóc là còn một điều để mà trông mong, để mà hy vọng, để mà tin vào mình. 

Tôi vẫn thường nghĩ mái tóc là thứ quyền lực dịu dàng của phụ nữ, nhưng cũng là nơi cất giấu những nỗi buồn không dễ phôi pha. Phụ nữ xõa tóc vì đẹp nhưng cũng lắm khi vì buồn, vì cô đơn. Bởi tóc xõa ra để ôm lấy bóng mình nhỏ nhoi trong đêm, để khỏa lấp đi một hơi ấm đã nguội lạnh từ lâu trong lòng, để chở che những khoảng trống về một vòng tay ôm từ phía sau, để giấu đi những giọt lệ rơi lặng lẽ.

Và cũng có thể, khi một người phụ nữ xõa tóc, họ tin mình sẽ được yêu thương, sẽ được trân trọng…


Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

NÓI VỀ CÁI NẾT VÀ CÁI ĐẸP


XINH

Giờ nói xinh gái thì nhiều lắm. Chưa kể thành phố tôi là một trong những thành phố có nhiều gái XINH nhất cả nước – Hải Phòng. Chỉ cần bước chân ra khỏi nhà, quay đầu nửa vòng thôi là đã lọt vào mắt tới 3 cô hàng xóm xinh xắn. Chưa kể giờ công nghệ trang điểm nhan nhản, quần áo kiểu cách tràn lan, đôi khi còn phát sinh ra cái bệnh gọi là “bội thực gái xinh”. Đấy mới là tính riêng trên đường phố thôi đấy. Còn số lượng hot girl ảo trên mạng giờ cũng đã “bão hòa” nhờ vào Camera360, Instagram và nhiều “chuyên gia trang điểm” khác.
Cũng nhờ đội ngũ đông đảo cái sự xinh ấy mà tôi rút ra được cái khuôn mẫu chung. Để được khen xinh dễ lắm. Miệng cứ phải chúm chím, mắt cứ phải lens – to mà vô cảm, da cứ phải trắng bóc màu bạch tạng, và vạn vật xung quanh khiến em như đang chụp hình lúc nhà đang cháy. Ai có “đầy đủ điện nước” (ngôn ngữ của dân soi hàng), biết uốn éo, biết khoe chỗ các anh muốn nhìn thì càng được tâng bốc lên tới hàng “hot girl” “xinh như hàn quốc” “làm người mẫu đi em ơi”.
Có lần tôi bắt gặp trên mạng một bức ảnh một cô gái trẻ ăn mặc thời trang, trang điểm kĩ càng cầm iphone tạo dáng trước gương chụp ảnh, phía sau xa xa là một bác gái khoảng 50 tuổi đang quét nhà, hoàn toàn không biết cô gái đang chụp hình. Caption của bức ảnh đó là: “Lâu lắm mới được chụp ảnh cùng với mẹ. Thương mẹ vất vả nhiều.” Vậy mà vẫn rất nhiều người vào bình luận khen vẻ đẹp của cô gái thay vì nhận xét về cái đắng của bức ảnh.
Thế nên giờ tôi thấy cái chuẩn mực XINH nó mất gốc rồi. Cái xinh ngày xưa chỉ là mặt ưa nhìn, ăn mặc ổn, đi lại nhẹ nhàng. Thế là xinh. Còn giờ nếu không phải từ cái khuôn kia ra thì có xinh mấy cũng chẳng ai thèm để ý tới.

ĐẸP

ĐẸP thì tuy có liên quan tới XINH, nhưng ít, và thậm chí có phần đối lập, so với những chuẩn mực bây giờ. Bản thân tôi rất ít khi khen ai đẹp. Vì ĐẸP của tôi là đẹp trong lời ăn tiếng nói, trong thái độ đối nhân xử thế kìa. ĐẸP là từ cái tâm phát ra ngoài, là để cảm, chứ không phải là cái nhìn lướt qua rồi bình phẩm.
Nói nghe thì có vẻ trừu tượng, nhưng thực ra cũng dễ hiểu lắm. Một cô gái được đúc từ khuôn hạng AAA đi xe máy lách qua một cụ già đang sang đường, vừa lách vừa chửi những lời tục tĩu vì cụ làm vướng đường, và một cô gái ăn mặc giản dị dìu cụ qua đường, bạn thấy ai đẹp hơn?
Mẹ tôi đẹp. Dễ hiểu thôi, một người phụ nữ chấp nhận đón chịu cơn đau xé gan xé thịt, chấp nhận bao ngày tháng kiêng khem những thứ khao khát được ăn, chấp nhận phá hỏng dáng dấp thon thả ngày nào để tôi được ra đời, rồi chấp nhận chịu cực khổ nuôi nấng tôi nên người. Với cái TÂM đó, bảo sao mẹ của mỗi người không là đẹp nhất. Đấy, ví dụ tiêu biểu nhất về một người ĐẸP đấy.

ĐẸP – XINH

Tôi nói ĐẸP có liên quan tới XINH là bởi, phàm cứ hễ ai có cái TÂM đẹp thì cái “chất khí” họ toát ra ngoài khiến trong mắt mọi người, họ XINH, dù bề ngoài của họ không được ưa nhìn cho lắm. Và, cũng phàm những ai đã thuộc nhóm “mọi người” ấy lại không thèm để ý tới nhóm người khuôn đúc bên trên.
Và đây là phần đối lập: XINH thì nổi bật nhanh chóng, còn ĐẸP thì phải tiếp xúc, phải cảm mới thấy. XINH thì tự PR, ĐẸP thì hữu xạ tự nhiên hương. XINH mà không ĐẸP thì hấp dẫn những thằng muốn hút cạn cái thân xác mĩ miều, hút xong thì cũng.. mất hút luôn. Còn ĐẸP mà (có thể) không XINH thì vẫn được những người chân thành xin kết hôn với cái TÂM của người ĐẸP.
Người ta biết vì sao mình thích người XINH: Vì vòng eo, vì khuôn mặt trái xoan, vì da trắng. Còn đứng trước người ĐẸP, người ta sẽ thấy có gì đó mơ hồ, cuốn hút từ một người có diện mạo rất bình thường. XINH thì đáng để lướt mắt qua rồi quên, ĐẸP thì khiến người ta cứ nhớ, một nỗi nhớ mơ hồ, nhưng đậm. XINH mấy thì nhìn mãi cũng chán, rồi cũng tới ngày cái XINH nó hết hạn. Còn TÂM đã ĐẸP thì như bị mê hoặc quên ngày tháng.
Như đã nói, XINH giờ nhiều, mà ĐẸP, tôi tin rằng, cũng nhiều không kém. Cái chính là có nhìn thấy được cái ĐẸP của những người xung quanh không thôi. Hai vợ chồng già trong cảnh nghèo khó vẫn yêu thương đùm bọc lẫn nhau, đó là hai người ĐẸP.