Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

SỐNG GIỮA 1 DÒNG NGHỊCH LÝ

Có lẽ trên thế giới, trong giai đoạn hiện nay ít có quốc gia nào đang tồn tại những nghịch lý lạ lùng như ở Việt nam ta. Hiện trạng của nghịch lý này lan rộng, phổ cập khắp nơi, trong mọi thời gian và mọi tầng lớp xã hội…

Hãy bắt đầu câu chuyện của chúng ta tại một ngã tư hay một ngã năm, ngã sáu nào đó ngay giữa thủ đô Hà Nội. Khi tín hiệu đèn đỏ bật lên thì những chiếc xe máy thản nhiên lao qua. Nhìn kĩ đa phần những chiếc xe vượt đèn đỏ lại là những chiếc xe máy vào loại đắt tiền cỡ SH, Spaisi… người điều khiển những chiếc xe đó là những cô, cậu thanh niên có hình thức bề ngòai lộ rõ là con nhà giầu đang sùng bái các loại mốt. Đầu trần, áo quần, giày dép, túi sách, kính mát... toàn thuộc loại hàng hiệu, tóc nhuộm xanh đỏ hay cắt theo kiểu tóc đang thịnh hành của cầu thủ Ý Batôlơri. Tôi để ý người vượt đèn đỏ không chỉ thanh niên mà ngay cả những ngưòi đứng tuổi cũng tỏ ra sành điệu bao nhiêu càng thích vượt đèn đỏ bấy nhiêu. Xe họ lao vun vút ngay dưới biểu ngữ ”mỗi ngưòi sống và là việc theo hiến pháp, pháp luật” căng trên phố. 


Hà Nội thành phố được mệnh danh là thành phố ”hoà bình, xanh, sạch đẹp“ nhưng quanh bờ Hồ Gươm, trước toà thị chính người ta thoải máii vứt rác còn trong những ngày lễ, hội thì rác ngập tràn trên đường trên bãi có. Còn trong ngày lễ, hội thì rác ngập tràn trên đường, trên bãi cỏ. Quốc hoa Anh đào xứ Phù Tang vượt nghìn trùng đến Hà Nội khoe sắc cũng bị dân lao vào xâu xé, vặt nát. Đường Hoàng Hoa Thám kề bên Hồ Tây, từng tốp người xách những con chim gọi là xâm cầm (loài chim quí mang biểu trưng của Hồ tây một thủa) bị vặt trụi lông rao bán. Ngay ngã năm Cửa Nam một trong những nơi xầm uất của Hà Thành ngưòi ta ngang nhiên treo băng rôn ”lẩu chim rừng, vịt trời”.


Không chì Thủ đô Hà Nội, thành phố Bắc Giang nổi tíeng hàng loạt nhà hàng với các món ăn chế biến từ chìm trời mà ngay tại Chùa Hương, ngôi chùa nổi tiếng của đạo Phật với nguyên lý kinh điển ”cấm sát sinh” nhưng từ cửa Thiên Trù đến cửa Động Hương Tích nhan nhản hàng quán kinh doanh thịt thú rừng với những cảnh khủng khiếp của nai rừng, khỉ, voọc bạc má… Nhiều loài nằm trong sách đỏ bị phanh thây còn tươi màu máu. Tiếng hót của chim khuyên, chào mào, chim sáo, chim gáy… ngày càng vắng nơi núi, rừng, làng quê Việt nam vì mạng lưới bủa vây bắt, tận diệt để biến những con chim tội nghiệp thành món hàng cung cấp cho chợ chim mở ra hàng ngày ở đường Kim Ngưu, chợ Hàng da, chợ Đồng Xuân… Để rồi trong mỗi căn nhà ống, nhà tầng chung cư lại có vài ba lồng chim phủ vải điều thỉnh thoảng vang lên đôi ba tiếng hót đơn lẻ cho ông, bà chủ nhà hoài niệm về làng quê, về thời thơ ấu phóng khoáng. Nghịch lý thay!

Khi bị tổ chức bảo vệ động vật hoang dã Thế giới xếp hạng Việt nam là quốc gia kém nhất trong sự bảo vệ động vật hoang dã thì tổ chức cùng chức năng này của Việt nam lại lên tiếng phản đối. Song đáng buồn là năm 2011 Hội sinh vật quí hiếm nước ta buộc lòng phải ra tuyên bố cá thể tê giác cuối cùng ở vườn Cát Tiên đã chết. Voi rừng quốc gia Bản Đôn cũng mất dần những cá thể cuối cùng.

Lại cũng xin cung cấp thêm một tin thời sự để nói lên một nghịch lý xung quanh việc chăm sóc và bảo vệ trẻ em ở nứớc ta. Ngày 29/5 vừa qua khi tiếp ông Anthony Lake - Giám đốc điều hành Quĩ nhi đồng Liên hiệp quốc, chủ tịch nước Trương Tấn Sang khẳng định luôn dành ưu tiên chăm sóc, giáo dục và bảo vệ trẻ em, quan tâm đầy đủ các các cam kết quốc tế. Vậy mà mỗi khi vào mùa khai giảng để con cháu được vào trường mẫu giáo công lập, ông bà, cha mẹ phải dậy từ 2-3 giờ sáng đi xếp hàng ghi tên cho con cháu mình. Qui định mỗi lớp 1, 2, 3... ở cấp phổ thông cơ sở chỉ có từ 40-45 học sinh… nhưng hiện nay đa phần các lớp này đều nhồi nhét từ 60-65. Cá biệt có lớp lên đến 70 em. Lý do của sự quá tải này vì thiếu trường, lớp. Chỗ vui chơi của trẻ em ngay tại thủ đô Hà Nội cũng không có. Hơn nửa thế kỉ nay, Cung văn hoá dành cho thiêu nhi duy nhất ở Hà Nội năm nào vào hè cũng lâm vào tình trạng quá tải đơn xin cho các cháu vào các lớp vui chơi hè. Tiếp quản Thủ đô, nhà nứơc dạo đó còn nghèo nhưng vẫn xây rạp chiếu bóng Kim Đồng dành cho trẻ. Nay rạp này bị phá để xây trung tâm văn hoá, thương mại để cho thuê hội họp và đám cưới. Vậy là điểm văn hoá cuối cùng dành cho trẻ em Hà nội đã mất. Trong khi riêng thành phố Bắc kinh, thành phố Tokyo mỗi thành phố có tới 7 rạp chiếu bóng dành cho thiếu nhi, nhi đồng. Việt nam ta với gần 90 triệu dân mà không có một nhà hát nào dành riêng cho thiếu nhi. Từ thành phố đến nông thôn, trẻ em bị mất dần chỗ vui chơi được tổ chức và quản lý. Phải chăng đây là một trong những nguyên nhân khiến mỗi dịp hè số trẻ em bị chết đuối ngày một tăng. Tệ ném đá đất lên tàu hoả hàng hơn nửa thế kỷ này chẳng có biện pháp nào giải quyết…

Trong tiêu dùng, cách sống của ngưòi xứ ta càng thấy nghịch lý. Nứơc ta đang khó khăn về kinh tế, bình quân thu nhập ngưòi dân vẫn thuộc hàng thấp so với mặt bằng của thế giới. Nhưng kì lạ thay bất kì một thứ hàng tiêu dùng nào mới nhất, hiện đại nhất cũng được ngưòi Việt nhanh chóng biết và khao khát bằng mọi giá để được sở hữu. Iphone 5 một loại điện thoại di động hiện đại nhất thế giới của hãng Apple vừa tung ra thị trường làm xôn xao thị trường nứơc Mỹ (chỉ trong vòng 24 giờ tung ra đã bán được 2 triệu cái, bình quân 1 phút bán được 1400 chiếc) với giá 700 USD nhưng sang Việt Nam giá mỗi chiếc lên đến từ 15 đến 20 triệu đồng một cái. Vậy mà các trai thanh, nữ tú tuổi teen kể cả các cô cậu đang ăn nhờ bố mẹ, những chàng thanh niên lương một tháng chưa đến 3 triệu đồng cũng đặt mục tiêu bằng mọi giá để được xử dụng sản phẩm của “quả táo cắn dở” kể cả bán thân, bán nội tạng của mình. Có Iphone 5 nhưng đa phần dân Việt ta chỉ sử dụng chưa đầy 20% tính năng của vật dụng đắt tiền này. Iphone 5 trong tay họ chỉ là vật để khoe mẽ, tỏ sự sành điệu hơn ngưòi…

Nghịch lý hơn về thuế của dân đóng. Ở các nứơc tiên tiến thuế chỉ để nuôi bộ máy chính quyền đảm bảo cho an sinh, phục vụ phúc lợi công cộng chủ yếu là giáo dục và y tế cộng đồng thì trớ trêu thay ở Viêt nam tiền thuế lại dồn vào Tổng công ty, những Tập đoàn kinh tế được xem là những quả đấm thép của nền kinh tế. Hàng núi tiền ngân sách mất hút trong toan tính tham nhũng để biến nứơc ta thành con nợ khổng lồ của thế giới. Nợ công lên đến xấp xỉ 90% GDP. Bình quân một người không kể cụ già gần kề miệng lỗ đến đứa trẻ vừa ra đời đều mang trên mình món nợ tính đến nay là 800 USD. Cũng cần kể thêm một nghịch lý nữa. Nứơc ta là nước nông nghiệp mà ngưòi nông dân dần dần mất đất, thất nghiệp ngay trên mảnh ruộng của mình để nhìn những bờ xôi ruộng mật đang biến mất sau những dự án treo, sau những sân gôn, những khu công nghiệp làm ăn thất bát. Người nông dân trở thành kẻ làm thuê trên chính mảnh đất của mình. Thành món hàng lao động sống bất đắc dĩ trên hè đường các thành phố…

Trước khi khép lại bài viết nhỏ này tôi xin dẫn thêm một nghịch lý buồn trong việc ban hành và thi hành luật pháp ở xứ ta. Ngịch lý này luôn diễn ra hàng ngày trong cuộc sống chúng ta. Ngay dưới biển cấm đổ rác và đái bậy. Người ta vẫn thoải mái đổ rác và tiểu tiện. Nghị định cấm hút thuốc ở nơi công cộng có hiệu lực hơn một tháng rồi vậy mà cho đến nay ngay trong cuộc họp, nơi chờ mua vé xe lửa, vé xem văn nghệ và cả nơì chờ khám bệnh trong bệnh viện… Người hút thuốc vẫn thản nhiên thả khói và vứt mẫu thuốc xuống sàn nhà…

Phải chăng cuộc sống người Việt nam ngày càng căng thẳng với nhiều bức xúc. Độ stret của người dân ngày càng phổ biến và trở nên căn bệnh trầm kha bởi mạng lưới nghịch lý ngày càng nhiều, càng dầy và bủa vây chúng ta không lúc nào ngừng và ngày một gia tăng.

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

ĐÀN ÔNG NHƯ NHỮNG GIỌT SUƠNG MAI

Người ta thường ví đàn bà như đóa hoa. Rồi mặc nhiên cả đôi bên đều công nhận. Đặc tính của hoa là đẹp, thơm, màu sắc lộng lẫy và quyến rũ nhất là mỗi khi hoa nở: Thanh khiết, lặng lẽ, từ tốn, khiêm nhường, e ấp...




Thế nhưng bông hoa chỉ thực sự tuyệt đẹp và cuốn hút khi ta ngắm nó với những giọt sương long lanh trên cánh hoa buổi ban mai, hay ta thấy nó khẽ đung đưa trong gió nhẹ. Như thể hoa đang khóc vì ngập tràn hạnh phúc, như thể hoa đang lắc lư theo một điệu nhạc nội tâm rung lên từ nơi thẳm sâu của tình yêu vô bến, vô bờ.




Chính bởi thế tôi vẫn nghĩ người đàn ông chính là giọt sương mai, là ngọn gió thoảng nâng giá trị của người phụ nữ lên nhiều bậc. Chính cảm xúc của đàn ông đã tạc những người phụ nữ trở thành tác phẩm tuyệt tác của cuộc đời.


Ngày là cô bé có mái tóc đuôi gà ngúng ngẩy. Cô bé nào cũng muốn có một thằng bạn nghịch ngợm bên mình. Thằng bạn đó rất... buồn cười mỗi khi nó rủ các cô chơi U, đánh khăng, đá bóng, tát cá, đá cầu... Thằng bạn đó có thể uýnh đứa nào bắt nạt các cô dẫu sau đó nó bị đánh tơi bời. Thằng bạn đó không biết nhẫn nại đợi các cô thắng trong trò đánh chuyền hay bán hàng mậu dịch. Nó túm tay các cô kéo cô chạy miết trên con đường mà chỉ có nó biết sẽ đến đâu. Rồi dừng lại ở một nơi bất định.


 Cả hai đứa mặt đỏ gay, thở hồng hộc... và cười phá lên. Nó nhìn lên trời và la lên:
- Ối trời xanh đẹp quá!

Chính cái lúc cô bé ngửa mặt nhìn trời thì nó đập đét vào vai cô bé và xòe ra cho cô xem... một nắm táo xanh (Loại táo bi bé xíu) chín vàng. Thế là chia nhau, thế là xảy ra tranh chấp vì thiếu công bằng vì ai cũng đòi phần hơn. Thế là đuổi nhau tiếp và cuối cùng là... mệt quá lăn ra chân đống rơm cùng nhìn trời và nhai những trái táo chua loét trong niềm vui thiên thần mà chỉ tuổi thơ mới có


Tớ cho cậu. 



Bầu trời của tớ
nền trắng mây xanh. 
Cậu cho tớ
mặt trời hồng
đỏ rực.
 Tặng nhau những món quà bí mật
cũng chưa biết là gì
 bởi vì, cậu biết không?
... có khi mai mới có!

Tuổi dậy thì, chính ánh mắt nhìn lạ lạ lạ của cái cậu nào nào nào í lại làm lòng ta xao xuyến. Ta rửa mặt và thấy hình như mình không đẹp lắm. Và ta rửa rửa rửa, tắm tắm tắm kỹ hơn. Ta chải đầu và thấy tóc ta sao lại xù xù xù như là con rối và ta chải chải chải nhiều lượt mỗi ngày. Thế là như những giọt sương mai mỗi ngày ấm gốc. Chính cái cậu nào nào í hoặc những cái cậu cứ nhìn ta hơi bị ky kỹ í, cả cái cậu bảo ta có má lúm đồng tiền xinh nhỉ í... đã biến ta trở thành cô gái mơ màng: Thấy cánh chim bay lòng buồn man mác; Thấy cánh đồng lúa vàng rực rỡ giấc mơ vàng; thấy ngọn gió chiều, hạt mưa giăng ẩn giấu niềm cảm xúc...

Rồi lại có cái cậu (suốt ngày xách cặp lẽo đẽo theo ta) ngày tốt nghiệp phổ thông chép vào trang sổ tay tặng ta với những dòng nắn nót:

Có người tính rất ngang
 chỉ riêng mỗi mình cho là duyên dáng
Có người rất quá đáng. 
Sao mình chỉ thấy đáng yêu hơn.
thì ta vẫn nhe răng ra cười nói rằng ta là kẻ chai sạn và mù văn chương bậc nhất!

Rồi ta trở thành thiếu nữ với những bước đi tự tin vì hình như có ai khen ta xinh, hình như có ai rất ngố tìm cách làm quen ta một cách lãng xẹt... khiến ta đêm về mơ những giấc mơ hoa.

Lại có ai đó giả vờ mượn ta cuốn sách và khi trả lúng túng chẳng dám nhìn. Ta nghi ngờ mở cuốn sách ra và... kinh ngạc thấy cái kẻ vụng về đó kẹp một bài thơ với những dòng tự sự:


Chúng mình bắt đầu từ đâu anh chưa hiểu
Chỉ biết rằng em rất đỗi trắng trong
Chiều hôm ấy còn nhớ nữa không?
Em lặng lẽ say sưa nghe anh kể
Muốn bịa nhiều nhưng thương lời em hỏi
Anh kể vụng về mà sao em tin thế
Trông ngây thơ mà buồn cười đáo để
Anh hiểu rằng: Em chỉ giỏi toán thôi!
...
Hỏi em nhiều mà một điều chưa hỏi
Khi ước mơ ấp ủ muốn nhân đôi...

Cho đến một ngày. Có một bản tình ca ngân lên những khúc ca huyền diệu nhất khi ta ôm hoa bước theo cái người chọn ta và ta chọn. Cái người lặng lẽ chăm sóc ta, công khai xí phần quan tâm, yêu chiều ta trước mọi người. Người đó nói với ta rằng:

Ở trong anh nơi sâu thẳm con tim
Ngự trị mãi tình yêu em vĩnh viễn
như muôn thuở trái đất tròn bình dị
như loài người thuở mới bắt đầu yêu.
Cuộc đời anh nơi chốn ấy bình yên
Em dông bão thổi bùng lên tất cả
Giông tố đi qua và hàng cây nghiêng ngả
Em là mây lành bay đến phương anh.

Ngọn gió yêu thương đã thổi bùng lên ngọn lửa. Đóa hoa thiếu nữ reo vui bừng nở lộng lẫy, đẹp đẽ biết nhường nào. Hạnh phúc vui reo bản tình ca bất tận trong mái ấm gia đình và bếp lửa...

Khá lâu sau.
Hàng loạt những trăn trở lo toan và sự đơn điệu phủ bụi lên tình yêu một lớp bụi cũ mèm. Người phụ nữ quên vấn khăn, búi tóc. Người phụ nữ để mặc mình bê trễ, cũ rích với thời gian như bông hoa mãn khai hối hả đợi ngày tàn cánh rụng... thì thật diệu kỳ, lại có một cơn gió thoảng từ một cái người cũ cũ, vụng về ngày xưa gửi đến bức thông điệp với những ca từ tiếng Nga có thể tạm dịch là:

Tôi chỉ có một mình em thôi
Như trong đêm chỉ có một mặt trăng
Như thảo nguyên chỉ có một cây thông
Như trong năm chỉ có một mùa xuân.
Có thể thời gian đã quá lâu
Có thể em đã yêu người khác
Có thể em không bao giờ quay trở lại
Chỉ cần em sáng mãi, sáng mãi...!

Chỉ cần có thế thôi, như vài giọt sương mai, như một cơn gió thoảng thế mà má người phụ nữ muốn hồng. Có gì đó lập tức hồi sinh và tràn đầy trong trái tim của họ. Họ thấy mình cần thay đổi, cần cố gắng, cần nâng cấp bản thân để tỏa sáng, để sáng mãi như hình ảnh ngày xưa mà trái tim người bạn kia đã lưu giữ. Và ngọn lửa tình yêu lại bùng cháy từ trong đống than sắp lụi tàn, nó khiến họ trở nên đẹp một cách đằm thắm hơn, lộng lẫy và quyến rũ hơn bao giờ hết. Một vẻ đẹp của nội tâm, của tình yêu vĩnh hằng.


Có câu chuyện vui đâu đó viết:
- Đố bạn biết bà già sáu mươi tuổi ngồi bên cửa sổ nghĩ gì?
- Nghĩ về tình yêu!

Đó chắc chắn là kết luận chính xác! Người phụ nữ khác đàn ông ở chỗ: Đối với đàn ông: Những thành tích mà họ đạt được; Những chiến thắng mà họ giành được khiến họ thường nhắc, nhớ và tự hào khi về già. Còn người phụ nữ khi có thời gian cho riêng mình họ luôn nghĩ, luôn nhớ về những tình cảm đẹp đẽ mà họ đã từng được nhận từ những người đàn ông đã từng có mặt trong cuộc đời mình. Những tình cảm có thể gần như giọt sương mai, có thể xa như gió thoảng.


Thậm chí có thể trước khi từ giã cõi đời, bài hát mà họ muốn nghe nhất không phải là kinh sám hối mà là bài hát có ca từ "Ta yêu em vì đó chính là em!"
Xin được tri ân những người đàn ông đã đem đến cho những người phụ nữ thứ tình cảm ân cần, đẹp đẽ như sương mai, gió thoảng làm cuộc đời họ ánh lên lấp lánh hào quang!

P/S: CHÚ Ý BÀI VIẾT KO PHẢI NÓI VỀ TÁC GIẢ, CHỈ LÀ CẢM XÚC VIẾT VỀ ĐỀ TÀI NÀY


Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

BUỔI TỐI LẠNH ĐÁNG NHỚ


Phóng xe khi hm toà nhà lao vào đêm mưa gió rét mướt. S tin lương overtime va lĩnh nóng hi trong túi nhưng chng giúp mình cm thy m lên chút nào. Thi tiết Hà Ni thay đi tht đt ngt. Bui sáng đi làm vn thy nng hưng hng, đến cui bui chiu mưa gió đã gào thét m m ngoài ca kính.

 Bng đin t trước ca trung tâm đin máy ngã tư chy l l mt hàng ch s: 22:37, đèn giao thông đã ch còn nhp nháy màu vàng... tăng ga, mc cho mưa gió cùng bi cát châm nhng mũi kim nhoi nhói vào mt vào c. Mình còn hơn 20 phút đ chy t trung tâm thành ph v ch mình đang – thôi tiết kim phút nào hay phút đó.

Hôm nay ngày đầu đi làm overtime, muợn đuợc xe đứa bạn đi vì chỗ làm xa quá. Nhà lại chẳng còn chỗ nên phải gửi xe bên ngoài. Nhưng không may cho mình, chưa đến mười mt gi, cánh cng có tm bin “Nhn trông xe” đã khoá im m, bên trong đèn tt, ti om. Có l thi tiết mưa gió này khiến ông bà ch nhà không kiên nhn thc đi khách như mi hôm. Sau khi bm chuông mt đôi ln nhưng không thy ai tr li, mình vòng xe đi ngược tr ra ký túc xá sinh viên cách đó vài trăm mét. Bãi xe ca ký túc xá m ca đến tn mười mt rưỡi hoc mun hơn, có l mình vn còn thi gian kiếm cái gì đó nóng nóng lót d. Gn na tiếng đi ngoài đường vi chiếc áo công sở mng khiến năng lượng t chiếc bánh kp Gogo Green mà tim KFC đưa lên văn phòng lúc sáu gi tiêu hao sch. D dày mình bắt đầu  réo lên nhng tiếng óc ách n ào, va hay mt  liếc thy tm bin ghi my ch “Bánh khúc gia truyn” dng bên chiếc chõ mt góc va hè.

Bà bán hàng thoăn thot bi ly nm bánh khúc màu sm dính ht xôi trng lm tm đt vào gói giy lót nylon, va bi thêm xôi bên ngoài va xuýt xoa “tri mưa gió thế này ăn bánh khúc là nht”. Mình m ví ly tin. Chng còn đng l nào, ch còn my t năm trăm nghìn va lĩnh lúc chiu. Bà bán hàng đang cm l mui vng đnh rc vào bánh, thy t tin trong tay mình, lin b luôn l xung, ging nói đang xi li bng lnh như ướp đá:
- Đưa tin l đi, không có tin gi li đâu.
- Nhưng cháu hết sch tin l ri.
- Thế thì thôi – bà ta p ch xôi bánh khúc tr li chõ.
- Hay cô bán chu cho cháu, mai cháu qua cháu tr.
- Biết mày đâu mà cho chu. Ra hiu tp hoá đi tin đi ri mua.
Theo hướng tay ch ca bà bán xôi bánh khúc, mình đến trước ca hiu tp hoá. Ca hiu đã dn hết hàng vào trong nhưng vn m ca, mt cô bé chng mười lăm tui đang xếp li my hp các tông.
- Em ơi, đi cho ch t năm trăm vi.
Cô bé ngoan ngoãn cm t tin vào trong nhà. Có tiếng mng nhiếc vng ra nhưng c th thếo thì Phương nghe không rõ. Ri cô bé quay li, bi ri đưa tr t năm trăm ngàn cho cô, nói qua quýt.
- Cô cháu cm hết tin v ri. Cháu ch dn hàng thôi .
Mình nhìn c ch thiếu t nhiên ca cô bé giúp vic, ch thy ti nghip ch không thy gin. Có l cô bé mi b bà ch bên trong mng cho vì không biết t chi, đêm hôm khuya khot không lo dn cho xong còn đi tin đi nong, ng ngn. mà cô thy mình cũng ng ngn tht. Hàng quán quanh đy đã ngh hết, đường càng lúc càng vng, đin thoi thì đã hết sch pin, vy mà vn đng đc ra đây, hy vng đi được năm trăm ngàn ra tin l đ mua xôi bánh khúc. Đáng ra mình nên gi nhanh cái xe cho xong ri v nhà mi phi.

Bãi xe ca ký túc xá vn sáng đèn. Ông trông xe chìa chiếc vé ép plastic cáu bn, nhìn mình chăm chú mt lát như nhn dng ti phm ri mi m li. Câu nói ca ông khiến mình lại thc s lâm vào cnh d khóc d cười:
- Cho xin tin trước nhé.
- Sáng mai ly xe cháu tr được không ?
- Bn mày c leo lo bo sáng mai con tr ri sáng mai li đùn đy lon lên ri ly xe đi mt, tao còn l gì!
- Cháu không phi sinh viên đâu . Nhà cháu trong B3.
- B3 gì mà B3, không tr tin trước thì đi ch khác mà gi!
- Gi này làm gì còn ch nào bác ơi. Vi c cháu có tin ch không phi không có.
- Có tin sao không tr?
- Nhưng cháu không có tin l.
- Thì đưa tin chn ri tao tr li.
- Đây – Mình rút ví chìa nhanh t năm trăm nghìn.
- H? Mày đùa tao đấy hả!

Nói dt câu, ông trông xe git li cái vé trên tay mình, quày qu b vào trong. Mình va bc mình va bun cười, đành r ga chy đi. Nếu không tìm được ch gi xe, có l mình s phi  tính đến chuyn tt vào nhà ngh nào đó đ c người và xe trú tm qua đêm nay… Không, my nhà ngh đèn hng ngoài đường ln kia không phi là ch dành cho nhng người đàng hoàng. Thà mình đi sang tn đu kia thành ph đp ca nhà my đa bn hi đi hc đ xin ng nh còn hơn!

Ánh sáng ca mt cabin đt máy ATM ca Vietinbank thu hút s chú ý của mình. Ti sao mình không nghĩ ra sm hơn nh? mình có th ca mt ngân hàng cùng liên minh th vi Vietinbank nên có th dùng th ca mình rút tin trên máy này. Mà ATM ca Vietinbank thì cho phép rút c t tin polyme mnh giá nh nht. Vy là sp được ăn xôi bánh khúc và gi xe ri…

Nhưng thông báo máy ATM ngng hot đng hin th gia màn hình đã ngay lp tc dp tt nim vui nho nh mi nhen lên trong tâm trí mình. Đêm càng v khuya mưa vẫn như trút ....không th ngăn nhng cơn gió khô buôn but lùa sâu vào đường hô hp, mình bt đu ht hơi ri ho, c hng cũng bt đu ran rát. Có l phi b ý đnh chy xe lòng vòng tìm thêm đim đt máy ATM thôi, mình m đến nơi ri... qu quyết dng xe trước ca mt nhà thuc.

Ca cun đã h xung mt na nhưng bin hiu hp đèn ca nhà thuc vn sáng. Mình dng xe nghiêng đu nhìn vào. Người ngi sau quy hình như còn khá tr, đang va ghi chép nhãn thuc va huýt sáo theo mt bn nhc trong b phim Hàn đang ni. Mình ngp ngng lên tiếng gi ri khom lưng chui qua ca, vào bên trong. Người kia ngng huýt sáo, ngng lên, có v khá… kinh hãi khi bt gp b dng tím tái xơ xác ca mình. Mình nhìn lướt qua thuc trong t kính, dõng dc nói:
- Anh bán cho em mt hp Strepsils.
- Ch ly Strepsils cam hay bc hà? – người thanh niên bán thuc hi, có v cũng ly li bình tĩnh khá nhanh.
- Loi nào cũng được. Bao nhiêu tin ?
- Mt hp hai nhăm nghìn.
- Thế anh cho em hai, à không, bn hp đi.
Người thanh niên bán thuc đang lom khom ly thuc trong t, thy mình nói thế thì ngng lên nhìn mt cái, như mun xác đnh cô nói tht hay đùa. Mình cười gượng go, chìa t năm trăm nghìn:
- Em còn mi t này, s mua mt hp thì anh phi tr li nhiu, không bán.
- Bán ch – người kia đng thng dy, va cho thuc vào túi va cười – nhà thuc làm gì mà không đ bn trăm my chc nghìn tr li ch.
- Thôi, anh c bán cho em bn hp, đng nào thì em cũng đang cn.
Nói đến đây mình ht xì lin my cái, nước mt nước mũi giàn gia. Người thanh niên đnh đưa cái túi có bn hp Strepsils cho mình, thy vy li b hai hp ra. Anh ch mt hp thuc khác trong t kính.
- Hay là ch mua hai hp Strepsils và mt hp Cm Xuyên Hương này, vn hết tng y tin mà li cha được hai triu chng. Ch ht hơi nhiu như thế chc là đi gió, b lnh. Ung Cm Xuyên Hương vi nước m s phòng cm mo.
- Vâng, thế cũng được. À, nhà mình có bán giy ăn không anh?
Sau mt tiếng cười kh, hp khăn giy chìa ra trước mt mình cùng mt l thuc mui sinh lý:
- Ch nh cái này ri hãy dùng giy, nh xì mũi t t tng bên mt.
Mình làm theo li người thanh niên, t nhiên cm thy rưng rưng trong mt. Người thanh niên cúi xung tiếp tc kim kê s thuc, không nhn ra rng nhng c ch rt bình thường ca mình đã khiến người đi din xúc đng thế nào. Xếp my t tin va được tr li vào ví, mình chào người thanh niên bán thuc ri vi vã quay v bãi xe ký túc xá, va kp đy xe vào bãi gi trước khi hết gi. Ông trông xe dù vn cn nhn “sao không chun b tin l” nhưng không xua đui t năm mươi ngàn mà mình chìa ra. Bà bán xôi bánh khúc đã dn hàng, nhưng mình cũng không thy thèm hay tiếc chiếc bánh mua ht na. Đ ăn do mt người không biết cm thông và thay đi thái đ còn nhanh hơn thi tiết như bà chun b có l cũng chng ngon lành gì.

Mình ro bước trên con đường nm gia hai khi nhà, lng nghe tiếng chân ca chính mình hoà nhp vi tiếng gió đp vào cánh ca s nhà ai quên đóng. T lúc trong hiu thuc, mình đã bóc mt viên Strepsils ra ngm. Viên thuc đang dn tan hết, mang theo v ngt ca sirô cam và v đng ca thuc, c hng mình đã bt đau rát so vi lúc phóng xe trên đường. Khi mình m ca vào nhà, đng h trên tường đã sp ch mười hai gi. Mt bui ti tưởng rng ch gp toàn nhng th lnh lo, cui cùng li kết thúc bng my viên Cm Xuyên Hương ung vi nước m, cũng chng đến ni nào. Trước khi chui vào chăn, mình bt đin thoi lên, cm sc và đt li chuông báo thc thành bn nhc trong b phim Hàn đang ni